Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1807:




“Xích Huyết Biến!”  
Nhiều đệ tử nòng cốt gần đó lập tức biến sắc, vẻ kinh ngạc loé qua trong mắt.  
Tên này điên thật rồi, năm ngày trước hắn ta vừa mới thi triển cấm thuật này, hôm nay lại thi triển thêm lần nữa, e rằng sẽ để lại một số nguy hiểm tiềm ẩn không thể loại bỏ cho cơ thể.  
Nhưng hắn ta nổi điên như thế, có lẽ Lâm Nhất sẽ không ứng phó được.  
Tiểu tử này quá kiêu ngạo, đuổi tận giết tuyệt, chắc cũng không ngờ Cổ Phong sẽ quyết đoán như vậy. Trên đời không có thuốc hối hận, dù hối hận cũng đã muộn, chỉ có thể tự nuốt quả đắng này vào bụng.  
Suy cho cùng Cổ Phong cũng là người của thư viện Thiên Phủ, dù hắn ta có quá đáng thế nào trong chuyện ngày hôm đó thì cũng chỉ nhằm vào một người ngoài, mạnh thắng yếu thua, không ai sẽ để ý Lâm Nhất có kết cục như thế nào. Lúc này Lâm Nhất bảo Cổ Phong không bằng một con chó làm cho rất nhiều người khó chịu.   
Trong lòng họ cũng chờ mong Cổ Phong có thể cắn ngược lại Lâm Nhất.  
Đáng tiếc sẽ làm những người này thất vọng.  
Mấy ngày trước, Lâm Nhất còn kiêng dè cấm thuật này, phải sử dụng át chủ bài mới có thể ứng phó. Nhưng hôm nay hắn đã mạnh hơn, đối mặt với cấm thuật này mà cần phải dùng đến kiếm trận Tử Diên thì thật mất mặt.  
“Đúng lúc lắm!”  
Lâm Nhất nhếch môi cười, vừa nhẩm niệm, tám mươi mốt cánh hoa Tử Diên đều nở rộ, vùng Tử Phủ màu bạc kia đột nhiên trở nên sôi trào.  
Khí thế thuộc về cảnh giới Âm Huyền đại thành bùng nổ trên người thiếu niên, uy áp đó khiến tất cả mọi người kinh hãi.  
“Cảnh giới Âm Huyền đại thành?”  
“Đây...”  
Nhưng vẫn chưa hết, lại một tiếng kiếm ngân lanh lảnh như tiên âm vang lên trong cơ thể Lâm Nhất. Nó hoà lẫn với khí thế kiếm ý Tiên Thiên, chớp mắt đạt tới cảnh giới Âm Huyền viên mãn, thậm chí còn cao hơn nữa.  
Uy áp lớn mạnh khiến thân hình mảnh khảnh của thiếu niên trông như ngọn núi sừng sững, không thể rung chuyển.  
Giờ phút này, Cổ Phong đang xông tới với vẻ mặt dữ tợn trông vô cùng nhỏ bé.  
Vẻ hoảng sợ chiếm trọn trong mắt Cổ Phong, hắn ta hoàn toàn không ngờ chỉ mới sáu ngày, thực lực của Lâm Nhất đã mạnh lên tới mức này.  
Nếu biết trước như vậy, dù có cho hắn ta một trăm lá gan, hắn ta cũng không dám nói ra câu “chó quýnh lên cũng biết nhảy tường” ngay trước mặt Lâm Nhất.  
Nhưng ý định rút lui vừa dâng lên trong lòng hắn ta, một tia quyền mang sắc bén như lưỡi kiếm đâm tới, không ngừng phóng đại trong mắt hắn ta.  
Bùm!  
Huyết quang bao phủ toàn thân lập tức tan biến, hắn ta hộc ra một búng máu, người bay ra xa như đạn pháo, sau đó ngã mạnh xuống nước, với vết thương nặng trong mình, hắn ta thậm chí còn không thể đứng dậy nổi.  
Cổ Phong chìm xuống hồ, bọt nước bắn tung toé.  
Một chiêu!  
Chỉ một chiêu đã đánh bại Cổ Phong thi triển cấm thuật, Lâm Nhất quá mạnh. Với thực lực này, ngay cả Dương Hùng cũng không dám coi thường.  
Về phần Cổ Phong thì không còn ai để ý tới nữa. Hắn ta đã thua liên tiếp hai lần trong tay Lâm Nhất, chưa kể đến di chứng từ cấm thuật, chỉ với tâm ma khó tiêu đã định sẵn sau này hắn ta sẽ là một kẻ tàn phế.  
Ầm! 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.