Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1802:




Mặc Linh sầm mặt, lạnh giọng mỉa mai: “Mai Tử Viêm, ngươi nhiều thủ đoạn thật đấy”.  
Mai Tử Viêm lại mặt dày không để bụng, cười khẽ đáp: “Sao vậy, Mặc Linh sư tỷ đau lòng tiểu tử này à? Đáng tiếc người ngoài không thể can thiệp vào bất cứ tranh chấp nào trong hồ Huyền Âm. Hôm nay dù sư tỷ có đau lòng thế nào cũng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn”.  
“Ơ?”  
Nhưng lúc này, vẻ kinh ngạc thoáng qua trong mắt mấy người khác, họ đều nhìn vào Lâm Nhất.  
Lòng Mai Tử Viêm chợt căng thẳng, hắn ta vội vàng nhìn sang, sau đó lập tức biến sắc mặt.  
Chỉ thấy trên mặt hồ nơi Lâm Nhất đứng có một khí thế mạnh mẽ phóng thẳng lên trời, khiến cho nước hồ sôi trào. Dù đang đứng cách xa mười dặm, mấy người cũng có thể cảm nhận được rõ khí thế ấy.  
Cảnh giới Âm Huyền đại thành!  
“Chết tiệt, chuyện này sao có thể?”  
Nghĩ tới khả năng nào đó, vẻ mặt của Mai Tử Viêm trở nên cực kì khó coi.
“Có lẽ ta cần phải cảm ơn Mai sư đệ vì đã tự tay tặng đan Huyền Âm. Nếu không có năm bình đan Huyền Âm kia, e rằng Lâm Nhất sẽ rất khó có thể thăng cấp lên cảnh giới Âm Huyền đại thành trong vòng vài ngày”.  
Sắc mặt Mặc Linh khẽ thay đổi, nhưng vẻ mỉa mai trong mắt càng rõ ràng hơn.  
Nhìn vẻ mặt khó hiểu của những người khác, Mai Tử Viêm cực kì xấu hổ, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.  
Tặng không cho người ta năm bình đan Huyền Âm để vả mặt mình, hắn ta phải nói ra chuyện này bằng cách nào?  
“Cảnh giới Âm Huyền đại thành thì thế nào? Ta không tin hắn sẽ địch lại đám người Hoàng Lăng!”   
Mai Tử Viêm lạnh giọng trả lời với vẻ mặt âm u.  
“Có lẽ sẽ khiến ngươi thất vọng”.  
Mặc Linh nở nụ cười lạnh lùng, khi thiếu niên kia vừa đột phá cảnh giới Âm Huyền đã thể hiện bản lĩnh của mình, bây giờ đạt cảnh giới Âm Huyền đại thành, tu vi tăng mạnh thì sao có thể thua trong tay đám người Hoàng Lăng?  
Nàng ta rất tin tưởng vào Lâm Nhất.  
Trong hồ Huyền Âm, Lâm Nhất bay lên không trung, trông hắn sắc bén như thanh bảo kiếm ra khỏi vỏ, hào quang loá mắt.  
Người lơ lửng giữa không trung, bốn dấu ấn hợp lại thành một không theo quy tắc nào. Kim Cương Ấn, Phá Không Ấn, Phục Ma Ấn, Chư Thiên Ấn, bốn ấn lập tức hợp nhất. Một sức mạnh vô tận bị hắn nắm trong tay, hoá thành tia sáng bạc bắn về phía Hoàng Lăng đứng đầu.  
“Liệt Không Quyền!”  
Khi thấy không còn đường lui, vẻ tàn nhẫn loé qua trong mắt Hoàng Lăng, chân nguyên hùng hậu lập tức cuốn đi. Một tia quyền mang đánh ra, mạnh mẽ đỡ lấy.  
Ầm!  
Hai tia quyền mang va chạm vào nhau, uy thế của Liệt Không Quyền còn chưa đến, bốn dấu ấn cô đọng từ Tử Diên kiếm kình trong quyền mang của Lâm Nhất đã nổ tung.  
Răng rắc!  
Gần như chỉ trong nháy mắt, tia quyền mang nổ tung này lập tức dùng khí thế mạnh mẽ như gió thu quét lá rụng chấn vỡ quyền mang của Hoàng Lăng. Ngay sau đó, tia quyền mang sắc bén như kiếm kia đánh vào ngực Hoàng Lăng trong ánh mắt kinh ngạc của hắn.  
Phụt!  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.