Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1794:




Chỉ cần Lâm Nhất dám xuất hiện trong hồ Huyền Âm, Dương Hùng sẽ khiến hắn mất hết mặt mũi, khiến danh hiệu của công tử Táng Hoa trở thành trò cười.  
Dương Hùng là ai chứ? Người chỉ đứng sau mười đệ tử nòng cốt hàng đầu.   
Thực lực Dương Hùng đáng sợ thế nào, Cổ Phong rõ hơn ai hết. Hắn ta còn biết thực lực thật sự của Dương Hùng thậm chí không thua kém gì mười thiên tài hàng đầu đó.  
Tuy không biết Lâm Nhất đã đắc tội Dương Hùng thế nào, nhưng theo Cổ Phong thấy, cơ hội để mình rửa mối nhục, chà đạp người sa cơ thất thế đã đến rồi.  
Nếu có thể chà đạp hắn thì cũng xem như Cổ Phong này đã có thể trở mình ở thư viện Thiên Phủ.  
Cơ hội như vậy đương nhiên không thể bỏ qua.  
“Nói bậy, Lâm Nhất đại ca nhất định sẽ xuất hiện”.  
Vẻ mặt Bạch Vân kiên định, nghiêm túc nói.
“Mạo phạm đến Dương Hùng còn dám xuất hiện, trừ phi hắn thực sự muốn chết… thằng nhóc này ngày thường ngông nghênh lắm, thực sự gặp phải cao thủ của thư viện Thiên Phủ là lập tức hiện nguyên hình ngay. Nói cho cùng thì kẻ vô dụng vẫn chỉ là vô dụng mà thôi”.  
Trên mặt Cổ Đằng lộ vẻ âm hiểm dữ tợn, lạnh lùng nói.  
“Ta nói hai người các ngươi thực đúng là đòn đau mà không nhớ đời, cảm giác quỳ trên đất của mấy ngày trước đã quên nhanh thế rồi à?”  
Cung Minh bật cười nói: “Nếu Lâm Nhất vô dụng thì hai người các ngươi há chẳng bằng cả tên vô dụng?”  
Nhắc đến chuyện bị sỉ nhục trên quảng trường Hoả Ngục, gương mặt của hai người Cổ Phong lập tức biến sắc, trở nên vô cùng khó coi.  
“Vậy cứ chống mắt mà xem, nếu như có gan thì đừng làm con rùa rụt đầu trốn trong mai. Đến lúc đó không cần Dương Hùng ra tay, Cổ Phong ta sẽ giải quyết hắn, ngày đó chẳng qua là quá sơ ý mà thôi!”  
Gương mặt Cổ Phong sa sầm, hai mắt trợn lên nhìn Cung Minh sau đó nhanh chóng cùng Cổ Đằng rời đi.  
Nói cho cùng, ở đây cũng gần với biệt viện của Lâm Nhất, nếu như đối phương thực sự xuất hiện thì tình huống lúc này sẽ trở nên vô cùng khó xử.  
“Hai người này vậy mà cũng có chút tự biết mình”.  
Nhìn bóng hai người Cổ Phong vội vội vàng vàng bỏ đi, trong đáy mắt Cung Minh lộ vẻ châm chọc cùng khinh thường, trong lòng hai người này đang nghĩ cái gì hắn ta đều hiểu rất rõ.  
Chẳng qua chính là muốn thăm dò tình hình, xem Lâm Nhất có xuất hiện hay không.  
Nói cái gì mà nếu Lâm Nhất xuất hiện ở hồ Huyền Âm thì không cần đến Dương Hùng ra tay, riêng bọn họ đã có thể giải quyết xong Lâm Nhất. Kết quả, lời nói xong thì đến can đảm để ở lại đây lâu thêm một chút cũng chẳng có.  
“Cung chấp sự, ngươi nói Lâm đại ca có phải đã xảy ra chuyện gì không may không? Ngộ nhỡ, ngộ nhỡ, Lâm đại ca thực sự không xuất hiện thì làm thế nào, vậy Dương Hùng kia tới lúc đó không biết sẽ đắc ý đến mức nào nữa…”.  
Bạch Vân bất bình nói, rõ ràng hai huynh đệ Cổ Phong này đã chọc tức nàng ta rồi.  
“Ta trái lại hy vọng Lâm Nhất không xuất hiện, với tính tình của hắn, nhẫn nhịn một lần thì cũng chẳng sao. Nhưng Dương Hùng kia lại bày ra trò ồn ào như vậy chính là muốn kích động Lâm Nhất, sợ hắn không dám xuất hiện. Nếu thực sự xuất hiện thì ngược lại vừa đúng với ý của hắn”.  
Cung Minh lại khá bình tĩnh, trầm giọng nói.  
“Nhưng…”.  
“Đi thôi, Lâm Nhất làm việc ắt có lý riêng của hắn. Hoặc là không xuất hiện, nhưng một khi đã ra mặt thì chắc chắn sẽ nắm được phần thắng”.  
Trong ánh mắt quyến luyến của Bạch Vân, hai người đi theo dòng người hướng về phía đỉnh núi.  
Hai người không hề hay biết, Lâm Nhất hiện tại đang ở giai đoạn quan trọng nhất trong thời gian bế quan lĩnh ngộ Bôn Lôi Trảm Điện.  
Trong Diễn võ trường, Lâm Nhất ngồi khoanh chân, đôi mắt nhắm nghiền trầm ngâm, kiếm ý dạt dào khắp cơ thể phát tán toàn bộ ra ngoài.  
Uỳnh ầm ầm!  
Trên thiên khung, tầng tầng mây đen ùn ùn kéo đến, thỉnh thoảng lại có kiếm ý hoá thành những tiếng sấm ầm ầm rền vang, rung động màng nhĩ.  
Biển mây điện mênh mông không ngừng cuộn lại thành từng đám từng đám, như thể muốn hoá thành một hình hài nào đó nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể thành hình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.