*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Kẻ này…”
Trong mắt Lâm Nhất loé lên lửa giận, hắn lùi về sau một chút, sự kiêu ngạo của đối phương tăng vọt như thế đúng là ức hiếp người quá đáng.
Bùm đùng đoàng!
Quyền mang trút xuống như cuồng phong vũ bão, Lâm Nhất cầm kiếm Táng Hoa gắng sức chống đỡ, bước chân liên tục lùi lại.
“Đã thôi đi chưa!”
Thấy bóng dáng mờ ảo kia ngày càng ngông nghênh, trong lòng Lâm Nhất hoàn toàn nổi giận.
Hoa Tử Diên màu bạc trong vùng Tử Phủ dần ánh lên quang mang, chiếu rọi khiến hồ nước trở nên lung linh, trên người hắn đồng thời xuất hiện một tia sáng màu bạc, cổ xưa mà dồi dào, lăn tăn gợn góng. Toàn thân tản ra ánh sáng bạc, mái tóc dài khẽ múa lượn của thiếu niên dường như cũng có ánh sáng trong suốt, hai mắt đều có ánh sáng bạc.
Bùm!
Hoa Tử Diên màu bạc lần lượt nở ra, cánh hoa hoá thành kiếm ảnh màu bạc thực chất nặng nề nhấp nhô xung quanh hắn. Tám mươi mốt kiếm ảnh hình thành kiếm trận cổ, sát ý ngút ngàn toả ra từ trên người Lâm Nhất.
Kiếm trận Tử Diên, tuyệt thế vô song!
Ánh sáng lạnh lẽo ngưng tụ trong mắt Lâm Nhất, nhất kiếm nộ chỉ phóng ra, kiếm ảnh bay múa trong kiếm trận hoá thành từng luồng lưu quang màu bạc, tụ lại với nhau rồi lao ra như dòng nước bạc.
Leng keng leng keng!
Tám mươi mốt kiếm ảnh màu bạc gần như đồng thời phóng trúng bóng người mờ ảo kia, đập tan sát khí ngút trời trên người kẻ đó.
“Thành công chưa?”
Lâm Nhất vừa thở dốc vừa mệt mỏi tự nói, nếu kiếm trận này cũng không thể phá vỡ cấm chế, vậy xác định là hắn chỉ có thể ra về tay không.
Sau khi bóng mờ kia bị sát khí phá tan thì không ngừng vặn vẹo, cuối cùng đột nhiên nổ tung trước mặt Lâm Nhất.
Vô số tia sáng màu đỏ bắn ra, giữa không trung lặng lẽ lơ lửng một miếng ngọc giản.
Lâm Nhất nở nụ cười, tiến lên cầm lấy.
Khi hắn cầm lấy ngọc giản, không gian xung quanh quay cuồng, cảnh tượng thay đổi nhanh chóng cho đến khi tầm nhìn của hắn trở lại rõ ràng.
Hắn đã trở lại đại trận trong điện Tàng Thư, ngước mắt lên thì thấy Du trưởng lão đang cười tủm tỉm nhìn mình, bên cạnh ông ta còn có Mặc Linh đã tới tự lúc nào. Ngoài ra còn có một vài lão bối không biết từ đâu chạy ra, ai nấy đều ngạc nhiên nhìn hắn.
“Thất Sát Quyền! Công pháp cấm kỵ đã bị phong ấn hàng trăm năm lại được ngươi mang ra như vậy, tiểu tử ngươi thật sự đã cho ta một bất ngờ đấy”, Du trưởng lão đánh giá Lâm Nhất, cười nhẹ rồi nói.
Lâm Nhất nhìn quanh, thấy ánh mắt kỳ lạ của rất nhiều lão bối, cười khổ bảo: “Chẳng lẽ ta phải trả lại Thất Sát Quyền này sao?”
“Không cần, mọi người chỉ rất ngạc nhiên muốn xem ai đã lấy được Thất Sát Quyền thôi. Ngươi cứ cố gắng tu luyện là được, nhưng sát ý của quyền pháp này cực kỳ nặng, lại xuất phát từ Phật môn nên khá kỳ lạ, ngươi phải cẩn thận”.
Du trưởng lão vuốt râu, xua tay cười.
“Quyền pháp Phật môn chưa chắc đã đại từ đại bi”.
Khi lời nói vừa dứt, tiếng rồng gầm hổ ngâm vang lên từ trên người Lâm Nhất. Trong quyền uy mạnh mẽ xen lẫn chút Phật uy tàn bạo khiến cho quyền uy này càng thên hung tợn và bá đạo.
Dị tượng này khiến cho mọi người đều sững sờ.
Lâm Nhất khẽ mỉm cười, chắp tay nói: “Đa tạ Du trưởng lão đã tác thành, nếu không có chuyện gì nữa thì ta xin cáo từ trước”.
Nhìn bóng lưng rời đi của hắn, trong mắt Du trưởng lão thoáng qua một tia sáng khác lạ, thì ra là vậy, chẳng trách Thất Sát Quyền lại chọn hắn.