Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1739:




Cảnh giới của hắn ta quá cao, nếu hắn ta dẫn động ngọn lửa trăm trượng như Lâm Nhất thì áp lực phải chịu đựng sẽ còn lớn hơn đối phương gấp mấy lần.  
Nhưng hắn ta tự hỏi, nếu ở cùng cảnh giới với đối phương, liệu hắn ta có khí phách như thế không?  
Ngọn lửa trăm trượng đốt cho trời đất rung lên, thật bá đạo biết bao.  
Chỉ có kiếm khách mới can đảm như thế.  
Hồng hộc!  
Đúng lúc này, một bóng người không ngừng lấp loè trên sườn núi ở phía dưới.  
Một lát sau, bóng người này đã xuất hiện trước mặt thanh niên áo xám. Nếu Lâm Nhất ở đây thì chắc sẽ có ấn tượng với người này.  
Người này chính là Nhiếp Phong của lầu Tàn Kiếm, một trong những đối thủ tranh đoạt kim liên Tử Hoả với hắn trước kia.  
“Sư huynh, người này chính là Lâm Nhất mà ta đã nói với huynh, công tử Táng Hoa, Lâm Nhất”.  
Nhiếp Phong nhìn thanh niên áo xám với vẻ kính nể, đó là vẻ khâm phục từ tận đáy lòng.  
“Quả nhiên là hắn”.  
Tia kinh ngạc thoáng qua trong mắt thanh niên áo xám, trên mặt hắn ta không có vẻ bất ngờ, chỉ là nụ cười rạng rỡ hơn và càng thêm hứng thú.  
“Sư huynh đoán được ạ?”  
Nghe vậy, Nhiếp Phong hơi kinh ngạc.  
Thanh niên áo xám cười nhạt, bước đi vài bước, nói khẽ: “Nếu nói là đoán được thì cũng không hẳn, chỉ là có cảm giác sẽ là người mà đệ nói với ta, tên yêu nghiệt chưa vào Tử Phủ đã nắm giữ kiếm ý Tiên Thiên kia”.  
Nhiếp Phong tiếp lời: “Xem ra tin tức không giả, hắn thật sự đã gia nhập thư viện Thiên Phủ, có điều... Tốc độ thăng cấp này quá quỷ dị, chẳng lẽ chưa đầy hai tháng đã trở thành đệ tử nòng cốt ư?”  
“Lát nữa hỏi hắn sẽ biết thôi mà”.  
Thanh niên áo xám cười thản nhiên.  
“Hả, sư huynh muốn gặp hắn ạ?”  
Lần này Nhiếp Phong còn kinh ngạc hơn, với thanh danh của sư huynh mà lại muốn chủ động gặp Lâm Nhất.  
“Đương nhiên, ta cảm thấy khá hứng thú về người này, khó lắm mới gặp thì sao có thể bỏ lỡ cơ hội”.  
Thanh niên áo xám tươi cười, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Chắc không kéo dài được lâu đâu, dị tượng thế này, dù hắn có nghịch thiên cỡ nào cũng không dám duy trì thời gian quá dài”.  
Nhưng vẫn khiến thanh niên áo xám này thất vọng.  
Ngọn lửa cao trăm trượng hừng hực thiêu đốt liên tục hai canh giờ, ánh lửa mới dần yếu đi.  
Trong ngọn lửa, Lâm Nhất bình tĩnh lại, nhìn hoa Tử Diên rực rỡ, toả ánh bạc long lanh với vẻ mặt khá hài lòng.  
Hoa Tử Diên nở rộ toàn bộ, đếm kĩ đã có tổng cộng bảy mươi tám cánh hoa, kiếm kình ẩn chứa trong đó đã đạt tới mức độ khá đáng sợ.  
Không thua kém chút nào so với nhân tài cảnh giới Âm Huyền đại thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.