*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Nhất nhanh chóng vung kiếm, trong người có tiếng leng keng không ngừng vang lên, chân nguyên cuồn cuộn kèm theo kiếm ý mênh mông không ngừng dao động.
Kiếm mang sáng tựa tia chớp, dữ tợn giống như cự thú đáng sợ đang giận dữ xông lên.
Năm người nhìn kiếm mang trước mắt, cực kỳ chói mắt, mênh mông vô biên, còn chưa kịp phản ứng đã bị kiếm mang nuốt chửng.
Một khắc sau, đối phương bay ra ngoài, trên người xuất hiện vô số lỗ hổng, máu tươi đầm đìa, đều là những về thương khiến người ta sợ hãi.
Dưới chiêu kiếm này, mặt hồ Tử Vân lại xuất hiện khe hở đáng sợ, mặt hồ giống như bị nó chém ra làm đôi.
Ầm!
Đến khi nước hồ khép lại một lần nữa, năm người vốn bị thương nặng lại bị cơn sóng đánh bay ra ngoài.
Ong ong ong!
Mấy người đứng trên mặt hồ nâng mắt nhìn, thấy thiếu niên cầm kiếm đứng trong mưa tím mờ mịt, thân kiếm có hàn mang loé lên, không ngừng rung động, sắc mặt ai nấy đều cực kỳ nhợt nhạt.
Đợi khi sóng êm gió lặng, pháo hoa tiêu tan, Lâm Nhất cất kiếm vào vỏ.
“Có thể đỡ được một nhát kiếm của ta mà không chết thì cũng xứng đáng với thân phận nhân tài thế lực cấp bậc chuẩn bá chủ của các ngươi. Hầu hết mọi người trên thế giới này đều sinh ra bình thường, có ai chưa từng bị gọi là con mèo con chó, Lâm Nhất ta đây cũng không ngoại lệ. Nhưng hãy nhớ rằng người đã đánh bại các ngươi ngày hôm nay là công tử Táng Hoa!”
Nhân tài thế lực cấp bậc chuẩn bá chủ?
Con mèo con chó?
Năm người đã mất sức chiến đấu, thua một cách tâm phục khẩu phục tỏ ra chua xót.
Những lời này thật nhục nhã làm sao.
Nếu ngươi cũng là con mèo con chó thì chúng ta là gì... Chẳng phải là còn không bằng một kẻ vô dụng.
Nhưng Lâm Nhất không đếm xỉa tới nỗi khổ sở của họ, chỉ để lại cho mấy người một bóng lưng, nhảy về phía kim liên Tử Hoả.
Ầm!
Khi hắn nhảy lên, mười cây kim liên Tử Hoả đồng loạt bộc phát. Tâm sen màu vàng toả hào quang chói loá, ngay sau đó hoá thành ngọn lửa vàng kim hừng hực bao phủ lấy Lâm Nhất.
Trước đó, có người lén lút tiếp cận, định thừa cơ hội để hái kim liên Tử Hoả, nhưng người nọ chưa kịp đến gần đã bị ngọn lửa vàng kim này đốt thành tro tàn.
Lúc này mười cây kim liên đồng loạt nở rộ, bốc lên ngọn lửa hừng hực vô cùng đáng sợ.
Đám người Phan Nhạc giãy giụa đứng lên đều đã bị thương nặng, nhưng sâu trong lòng lại tràn đầy mong đợi.
Mong đợi Lâm Nhất sẽ chết dưới ngọn lửa vàng kim này.
Cũng không phải không có khả năng này, dù sao liệt diễm từ mười cây kim liên Tử Hoả đều do một mình hắn gánh chịu, điều này không dễ dàng chút nào.