Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1619:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong tình huống chưa thấy kim liên Tử Hoả chắc chắn sẽ để người khác nhặt được của hời.  
Lãnh Dật có thể liều lĩnh đánh nhau với Lâm Nhất.  
Nhưng hắn ta phải đứng ra cân nhắc từ góc độ của lầu Huyết Vũ.  
“Lâm công tử phải không?”  
Trên khuôn mặt tối sầm của Phan Nhạc đột nhiên hiện lên nụ cười nhiệt tình: “Thì ra các hạ không phải người của thư viện Thiên Phủ, nếu vậy thì chúng ta có thể làm bằng hữu không? Họ cho ngươi giá cao bao nhiêu, Phan mỗ ta đây sẽ cho ngươi gấp đôi. Tất nhiên, chuyện một nghìn viên linh ngọc tam phẩm kia, chỉ cần ngươi gật đầu thì ta sẽ không truy cứu nữa”.  
Rất nhiều người mắng thầm Phan Nhạc vô liêm sỉ, không ngờ hắn ta lại trở mặt nhanh như vậy.  
Cũng có người thầm khâm phục, Phan Nhạc này thật quyết đoán.  
Khi biết rõ quan hệ của đối phương với thư viện Thiên Phủ, hắn ta quyết đoán ra giá, chưa chắc không thể làm Lâm Nhất dao động.  
Dù sao thì với người trong giang hồ, lợi ích vẫn là trên hết.  
Nếu như thành công sẽ là một cú đả kích trí mạng đối với thư viện Thiên Phủ.  
Hắn ta vừa nói xong, đám người thư viện Thiên Phủ lập tức trở nên căng thẳng, Tiểu Bạch Vân sốt ruột muốn nói gì đó nhưng lại bị Liễu Vân Yên ngăn cản.  
“Ngươi muốn mua chuộc ta đấy ư?”  
Lâm Nhất cười.  
“Kết bạn thôi mà, huống hồ mọi thứ trên thế gian này đều có giá trị tồn tại, con người cũng vậy. Liễu Vân Yên có thể ra giá, Phan Nhạc ta đây cũng có thể ra giá, lầu Huyết Vũ vốn không thua kém thư viện Thiên Phủ. Chỉ cần Lâm huynh lên tiếng, mọi chuyện đều sẽ dễ nói”.  
Thấy Lâm Nhất có vẻ dao động, nụ cười trên mặt Phan Nhạc càng thêm rạng rỡ, hắn ta tiếp tục khuyên nhủ.  
“Nói cũng không sai”.  
Lâm Nhất cười đáp, đám người thư viện Thiên Phủ nghe vậy thì lập tức căng thẳng.  
“Có điều tuy ta không thích nữ nhân Liễu Vân Yên này, nhưng nàng ta đã từng chữa thương cho ta, huống hồ còn có nha đầu ngốc đã cứu mạng ta. Mọi thứ đều có giá cả, nhưng tình nghĩa là vô giá, ta đoán Phan huynh chưa chắc hiểu được đạo lí này”.  
Hắn mỉm cười, bình tĩnh nhìn đối phương.  
Phan Nhạc lập tức sầm mặt lại.  
Thuyết phục cả buổi, thế mà tiểu tử này vẫn không có ý định thương lượng với hắn ta.  
Hắn chỉ đang đùa hắn ta thôi.  
“Vậy cứ chờ xem, chỉ là một tên đệ tử Lăng Tiêu Kiếm Các mà dám can thiệp vào chuyện giữa chúng ta. Đến lúc đó ngươi sẽ không biết mình đã chết như thế nào đâu”.  
Lâm Nhất nhìn đối phương, cười khẽ: “Chỉ dựa vào đám người lầu Huyết Vũ như các ngươi ư? Chắc là sẽ khó khiến ta cảm thấy uy hiếp lắm đây”. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.