*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mấy tên đệ tử thư viện Thiên Phủ nhỏ giọng bàn tán, họ vẫn chưa tin tưởng Lâm Nhất lắm.
Hoặc phải nói là ngày thường họ đã chịu quá nhiều thiệt thòi trong tay Lãnh Dật.
“Nhưng rõ ràng lần này Lãnh Dật bị Lâm đại ca đánh chạy mà... Nếu không thì những con chuột Long Nham này đã không tự nhiên bỏ chạy”.
Tiểu nha đầu Bạch Vân không phục phản bác lại.
“Tiểu sư muội, lần này Lãnh Dật bị phản phệ trong lúc duy trì trận pháp nên mới chạy, không phải hắn ta bị đánh bại thật sự”.
“Muội chưa đánh nhau với Lãnh Dật nên không biết sự đáng sợ của hắn ta, hắn ta còn khó chơi hơn Phan Nhạc rất nhiều”.
Liễu Vân Yên ngắt lời họ: “Đừng cãi nhau nữa, ta không thích người mạnh miệng. Nếu hắn thật sự không cản được Lãnh Dật, làm hại ta mất kim liên Tử Hoả, ta nhất định sẽ tính sổ với hắn. Đương nhiên, nếu hắn cản được, ta sẽ trả đủ tất cả những thứ đã hứa cho”.
Nàng ta dời mắt sang Bạch Vân: “Tiểu sư muội, muội đã tiếp xúc với hắn nhiều ngày như vậy, hắn có nói về lai lịch của mình không?”
“Ta không hỏi...”
Bạch Vân đỏ mặt, ấn ngón tay út lên trán: “Hình như Lâm đại ca đến từ đế quốc Đại Tần”.
“Đại Tần ư?”
Vẻ lạ thường loé qua trong mắt Liễu Vân Yên, nàng ta ngẩn người.
Lẽ nào là người đó?
“Sư tỷ biết hắn là ai ạ?”, Bạch Vân tò mò hỏi.
Liễu Vân Yên hoàn hồn, bình tĩnh nói: “Trước hết đừng quan tâm chuyện này, mọi người về chỗ của mình đi. Tối nay phải thật cảnh giác, nói không chừng lầu Huyết Vũ sẽ còn ngóc đầu trở lại”.
“Vâng”.
“Tiểu nha đầu, muội ở lại đây, có một vài đạo lí ta cần phải dạy cho muội”.
Liễu Vân Yên nhẹ giọng gọi Bạch Vân ở lại.
Một lát sau.
Lâm Nhất cảm nhận được có người đến gần, mở mắt ra thì thấy là Bạch Vân đi tới.
Tiểu nha đầu cúi đầu nói: “Lâm đại ca, xin lỗi huynh”.
“Sao vậy?”
Lâm Nhất khó hiểu.
“Sư tỷ vừa nói với ta, bảo ta luôn nhờ huynh giúp đỡ chúng ta thì không tốt lắm... Làm vậy sẽ rất mặt dày, nhưng Bạch Vân thật sự không phải người như vậy, ta chỉ cảm thấy Lâm đại ca là người tốt thôi”.
Bạch Vân tủi thân đáp, sắc mặt đỏ bừng.
Xem ra nàng ta vừa bị răn dạy, Lâm Nhất không nhịn được cười: “Đúng đó, muội nhìn mặt muội đã đỏ như thế nào rồi kìa, sao Tiểu Bạch Vân có thể là người như vậy được, chỉ là... hơi vô tư thôi”.
Hắn không tiện nói nàng ta ngốc, đành phải nói khéo một chút.