*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tình trạng thê thảm nhìn thấy mà giật mình như thế làm cho rất nhiều người biến sắc.
Cuối cùng Liễu Vân Yên cũng không chịu nổi nữa, Lâm Nhất quá tàn nhẫn, dù hôm nay không lấy lại được kim liên Tử Hoả thì cũng phải dừng hắn lại.
“Đừng... Đừng... Đừng đánh nữa, ta thừa nhận đã trộm chúng”.
Lục Tư Âm bị tát đến mức tóc tai bù xù, cuối cùng không chịu đựng được nữa, khóc oà lên.
Liễu Vân Yên vốn đang định ra tay lập tức sững sờ, các đệ tử thư viện Thiên Phủ cũng trợn tròn mắt.
Đã trộm thật sao?
Đường đường là đệ tử của thư viện Thiên Phủ mà lại có hành vi hèn hạ như thế ư?
“Lấy ra đây”.
Lâm Nhất thả nàng ta ra, lạnh giọng quát.
Lục Tư Âm đang khóc sướt mướt vội vàng lấy yêu đan Thiên Phách, hồ lô tàng kiếm và chiến kỳ Xích Diễm ra.
“Yêu đan Thiên Phách!”
“Bảo khí!”
“Còn có cả bí bảo!”
“Trời ạ, không ngờ nàng ta lại trộm nhiều đồ như thế!”
Mỗi lần nàng ta lấy một thứ ra, các đệ tử thư viện Thiên Phủ đều sẽ kinh ngạc thốt lên.
Sau khi lấy ra hết, trong mắt mọi người tràn đầy kinh hãi, Liễu Vân Yên khẽ run, sắc mặt trắng bệch, hoàn toàn không thể tin được.
Không ngờ lại là sự thật...
Những gì hắn nói với nàng ta là sự thật.
Lâm Nhất cất từng cái một vào, vẫn giữ vẻ mặt tối tăm, trầm giọng bảo: “Còn một cái nữa, Hổ Khứu Tường Vi Đồ!”
“Nó thật sự không ở trong tay ta, nó nằm trong tay hắn ta...”
Vừa bị Lâm Nhất trừng mắt, Lục Tư Âm sợ tới mức ngừng khóc, chỉ tay về phía Lãnh Phong vừa bị Lâm Nhất đánh bị thương.
Lâm Nhất xoay người nhìn sang.
“Mơ tưởng, bảo bối đã vào tay ta thì đừng hòng lấy lại”.
Lãnh Phong hạ quyết tâm, đứng lên bỏ chạy không chút do dự.
Nhưng hắn ta vừa đi được ba bước, một tia sáng màu bạc phát ra tiếng xé gió chói tai, chợt loé lên rồi biến mất.
Máu bắn tung toé trên không trung, kiếm quang xuyên qua đầu Lãnh Phong từ phía sau, hai mắt hắn ta trợn trừng, chết không nhắm mắt.
Vù!
Lâm Nhất di chuyển, đi tới tìm được Hổ Khứu Tường Vi Đồ trong túi trữ vật của đối phương.