Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1577:




Bạch Vân biến sắc, vội vàng chặn lại trước người Lâm Nhất.  
Phập!  
Vỏ kiếm lập tức đâm lên xương sườn trước ngực của Bạch Vân, Bạch Vân khẽ rên một tiếng rồi ngã vào lòng Lâm Nhất.  
Tình huống thế này khiến mọi người rất bất ngờ.  
Lục Tư Âm cũng hơi sửng sốt, nhưng nét mặt nàng ta nhanh chóng bình thường trở lại, bĩu môi nói: “Ngu xuẩn”.  
“Đừng!”  
Bạch Vân nằm trong lòng Lâm Nhất giữ chặt lấy hắn không cho hắn di chuyển, gượng cười nói: “Lâm đại ca đừng tức giận, ta không sao”.  
Lâm Nhất mím môi, không nói một lời.  
Bạch Vân cười, nhưng hắn không cười nổi!  
Hắn ngước mắt, lạnh lùng nhìn về phía Lục Tư Âm.  
Vù!  
Lục Tư Âm lập tức như rơi xuống hầm băng, cả người vô cùng lạnh lẽo, nàng ta cảm nhận được một luồng sát khí vô tận đang bao quanh lấy mình, khiến nàng ta vô thức run rẩy.
Chết tiệt, chuyện gì thế này, ánh mắt của tên nhóc đó.  
“Chuyện gì thế?”  
Động tĩnh quá lớn, Liễu Vân Yên nhoáng người, nhẹ nhàng đáp xuống, gương mặt lạnh lùng.  
“Liễu sư tỷ, tên phế vật này mặt dày muốn xuống thuyền cùng bọn ta, ta muốn giáo huấn một chút, ai ngờ Bạch Vân sư muội lại đỡ một đòn giúp hắn”.  
Lục Tư Âm thấy vậy lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói.  
Thú vị!  
Lâm Nhất sa sầm mặt, khóe miệng cong lên, bản lĩnh đảo lộn trắng đen của người phụ nữ này đúng là lợi hại.  
“Không phải đâu, Lâm đại ca không xin ta, là ta sợ hắn ở trên thuyền không ai chăm sóc, còn bị người ta ức hiếp, cho nên muốn để hắn đi theo ta. Dù sao… vết thương của hắn nặng như vậy, bây giờ mới được hai ngày”.  
Bạch Vân cố gắng đứng lên, nhỏ giọng nói, chỉ là vừa mới đứng lên đã ảnh hưởng tới chỗ đau, đau đến mức nhăn mặt.  
Trong mắt Liễu Vân Yên lóe lên tia sáng kì dị, tiến tới xem vết thương của nàng ta.  
Sau đó Liễu Vân Yên nhìn sang Lục Tư Âm, trong mắt Lục Tư Âm hiện lên vẻ hoảng loạn, nhất thời không nói được gì.  
“Cách giáo huấn của ngươi ra tay cũng nặng đấy”.  
Liễu Vân Yên không biểu lộ cảm xúc gì, nói.  
“Ta sai rồi”.  
Trước mặt Liễu Vân Yên, Lục Tư Âm không dám làm càn, cúi đầu nói.  
Liễu Vân Yên hừ lạnh một tiếng, chẳng màng để ý đến nàng ta, nhìn về phía Lâm Nhất: “Ngươi đi theo đi, nhưng không được sự cho phép của ta, tuyệt đối không được hành động tùy tiện”.  
“Đa tạ sư tỷ”.  
Bạch Vân xoa vết thương trước ngực mình, cười tủm tỉm nói.  
“Lâm Nhất, ngươi đi theo ta”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.