*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Quả thực trong tay ta, chẳng qua ta chưa có động vào túi trữ vật của hắn, ta cũng chẳng có hứng thú gì với túi trữ vật của một kiếm nô, chỉ là tạm thời thu lại mà thôi”.
Lục Tư Âm nói rồi lấy túi trữ vật của Lâm Nhất ra.
Bỗng nhiên mắt nàng sáng lên long lanh, cười nói: “Sư tỷ, kiếm nô này để ý túi trữ vật như vậy, sợ là đã ăn trộm bảo vật của chủ nhân hắn rồi. Hay là mở ra kiểm tra xem sao?”
“Ngươi nói ít vài câu đi”.
Liễu Vân Yên trợn mắt lườm nàng ta, giận dữ quát.
“Ồ”.
Lục Tư Âm vội vàng cúi thấp đầu, thế mà có chút đắc ý quá rồi, suýt quên mất tính khí của sư tỷ.
“Nè, đưa cho ngươi, đồ của tên kiếm nô nhà ngươi, bản tiểu thư không thèm đâu”.
Túi trữ vật bay trong không trung thành một hình vòng cung, nó bị đối phương ném không thương tiếc.
Lâm Nhất tiện tay đón lấy, nắm chặt lấy túi trữ vật, nhìn sâu vào đối phương một lúc mới trầm giọng nói: “Hy vọng cô nhớ kỹ lời mình đã nói”.
Lời vừa dứt, hắn không buồn để ý đến đối phương nữa mà xoay người rời đi.
“Tên này. Lại còn không phục, Liễu sư tỷ, tỷ đối xử với hắn tốt quá đấy”.
Lãnh Phong đứng một bên tỏ vẻ bất bình nói.
“Ta làm việc thế nào cần ngươi phải dạy ta hay sao?”
Liễu Vân Yên lạnh lùng nhìn đối phương một cái, sau đó lại nói với Lục Tư Âm: “Kiếm, ta xem xem”.
“Ừm”.
Lục Tư Âm bước lên đưa thanh kiếm qua.
Keng!
Kiếm được rút ra khỏi vỏ, thân kiếm như làn nước thu lướt qua, ánh sáng chói lọi tứ phía. Thân kiếm nặng nề, có Linh văn được hình thành tự nhiên, ẩn chứa đạo vận trong đó, mũi kiếm loé ra hàn mang lạnh lẽo khiến người nhìn run sợ.
Mắt Liễu Vân Yên đột ngột thoáng qua vẻ khác lạ, ngẩng đầu nhìn về phương hướng Lâm Nhất rời đi.
“Táng Hoa à?”
“Lâm đại ca, xin lỗi”.
Lúc đưa Lâm Nhất trở về, gương mặt nhỏ nhắn của Bạch Vân ửng đỏ, cúi thấp đầu nói nhỏ.
“Vì sao lại nói như thế?”
Lâm Nhất cảm thấy lạ, hỏi.
“Trách ta đó, lúc đó Tư Âm tỷ cố ý muốn lấy bảo kiếm và túi trữ vật của Lâm đại ca, ta có ngăn cản. Nhưng vẫn bị tỷ ấy lừa lấy mất, tỷ ấy nói chỉ là tạm thời bảo quản… ta tưởng là có Liễu sư tỷ làm chủ, tỷ ấy chắc chắn không dám không nghe, ai mà ngờ”.
Cô nhóc nói bằng giọng có chút tủi thân, nàng ta trái lại không hận Lục Tư Âm, nàng ta chỉ là trách Liễu sư tỷ lại thiên vị cho nữ tử áo lam.
Lâm Nhất nghe vậy, thầm cười trong lòng, nha đầu này đúng là ngốc.
Liễu Vân Yên không thiên vị Lục Tư Âm, tỷ muội cùng Tông môn với mình thì chẳng lẽ còn thiên vị một người lai lịch bất minh như hắn sao?
Huống hồ trong mắt Liễu Vân Yên, hắn đã là một phế nhân.
Nếu như Lục Tư Âm đã thích thì nhường lại thanh kiếm cho nàng ta cũng chẳng có gì không ổn, có lẽ nàng ta cũng cảm thấy thanh kiếm này không phải là của mình.
“Lâm đại ca, sao huynh chẳng có vẻ sốt ruột gì cả vậy?”