Bạch Vân có vẻ sốt ruột vươn tay chặn ở phía trước mặt Lâm Nhất, không để Lãnh Phong đến gần.
“Bạch sư muội, đắc tội rồi…”.
Lãnh Phong lại tỏ ra không hề nhượng bộ, khó có cơ hội để nịnh nọt Lục Tư Âm, làm sao mà hắn ta chịu bỏ qua dễ dàng.
“Đường đường là đệ tử thư viện Thiên Phủ, lại suy bại đến mức này, ra tay với cả người đang bị thương nặng sao?”
Đúng vào lúc này, từ phía xa có một nữ tử mặc váy dài màu tím nhạt bước tới.
Dung mạo của nữ tử này còn tinh tế hơn nhiều so với Lục Tư Âm, trên gương mặt trái xoan chẳng có mấy biểu cảm, giữa đầu mày thoáng qua vẻ tức giận.
Địa vị của nàng có vẻ khá caom vừa ra mặt là đám đệ tử Lãnh Phong kia đã lập tức xẹp lép lại.
Vội vàng chắp tay xin lỗi, đến cả sắc mặt của Lục Tư Âm cũng bắt đầu thay đổi, vẻ nóng nảy ban nãy cũng giảm đi ít nhiều.
“Lâm đại ca không sao rồi, đây là đại sư tỷ của ta Liễu Vân Yên, vết thương của huynh là do tỷ ấy chữa trị…”, Bạch Vân đang tức giận, nhìn thấy nữ tử váy tím này xuất hiện thì gương mặt lập tức lộ ra nụ cười dịu dàng.
Lâm Nhất như thể có điều suy nghĩ, nữ tử trước mắt này quả thực rất giỏi.
Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, đối phương đã đạt đến cảnh giới Tử Phủ, hẳn là có tu vi cảnh giới Âm Huyền tiểu thành. Thực lực rõ ràng hơn hẳn những người ở đây.
Chẳng qua thư viện Thiên Phủ mà nàng ta nói đến là thế lực như thế nào.
Đám người này, nếu không có gì bất ngờ, có lẽ đều là đệ tử của thư viện Thiên Phủ.
“Đại sư tỷ…”.
Thấy Bạch Vân chạy về phía mình, nữ tử váy tím có chút lạnh lùng cao ngạo liền lộ ra biểu cảm dịu dàng. Nàng ta nghe xong lời của Bạch Vân thì ánh mắt chuyển đến chỗ Lâm Nhất, không có nhiều vẻ chán ghét, đương nhiên cũng chẳng hề có chút thân thiện nào.
Gật đầu chào hỏi sau đó nhìn về phía Lục Tư Âm nói: “Tư Âm, Tiểu Vân nói có đúng không? Kiếm trên tay ngươi có đúng là của hắn không?”
“Kiếm này, quả thực là lấy ra từ trong kiếm hạp phía sau lưng hắn, chẳng qua ở trên người hắn cũng chưa chắc đã là của hắn. Hơn nữa, sư tỷ, tỷ cũng biết, người này đã bị phế rồi, cho dù kiếm của hắn giữ lại bên người thì cũng có tác dụng gì đâu”.
Ở trước mặt Liễu Vân Yên, thái độ của Lộ Tư Âm cũng mềm mỏng đi nhiều.
Liễu Vân Yên như có điều suy nghĩ, khẽ giọng nói: “Ngươi thích nó?”
“Ừm, Tư Âm quả thực rất thích thanh kiếm này, còn mong sư tỷ tác thành”.
Lục Tư Âm ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt lộ vẻ khao khát.
Nàng ta trái lại hiểu rất rõ sư tỷ của mình, chỉ cần không quá đáng quá thì vị sư tỷ này chắc chắn sẽ thiên vị cho đệ tử của Tông môn mình.
Huống hồ, đối phương quả thực đã là một phế nhân.
“Ngươi tên Lâm Nhất phải không”.
Liễu Vân Yên nhìn về phía Lâm Nhất khẽ hỏi.
“Là ta”.