Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1561:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong trạng thái sống dở chết dở, Lâm Nhất ngất đi và không còn ý thức nữa.   
Chết rồi ư?  
Không biết đã trôi qua bao lâu, dưới ánh trăng mờ ảo, ý thức của Lâm Nhất dần khôi phục, hắn có thể cảm nhận được đau đớn… Còn sống! Việc này khiến hắn thở phào nhẹ nhõm.  
Tuy nhiên, cơ thể vẫn không cách nào nhúc nhích được, tựa như lục bình trôi theo dòng nước.  
Thỉnh thoảng, dòng nước xao động, sóng biển trập trùng, hắn sẽ theo dòng nước nổi lên trên. Khi sóng biển tan hết, cơ thể hắn lại lần nữa chìm xuống đáy hồ. Khi thanh tỉnh, Lâm Nhất phải chịu đựng dòng nước liên tục tra tấn.   
Trong hoàn cảnh như vậy, hắn chỉ có thể dựa vào ý chí để tiếp tục sinh tồn.  
Lâm Nhất thật sự không ngờ sau trận chiến với cao thủ cảnh giới Âm Huyền đại thành, hắn lại rơi vào tình trạng thê thảm như vậy.  
Đến hiện tại, có sống được hay không cũng rất khó nói.  
Trong mông lung, hắn phát giác có người cứu mình.  
Hắn loáng thoáng nghe được tiếng trò chuyện.  
“Thú vị thật, bị thương thành như vậy mà vẫn sống, không biết tên nhóc này từ đâu đến?”  
“Sợ là không chết thì cũng tàn phế, ngày sau khó mà trở thành võ giả được nữa. Hay là cứ mặc kệ đi…”  
“Không được, cứ mặc kệ thì hắn chắc chắn sẽ chết”.  
Sau một khoảng thời gian dài bị dòng nước tra tấn, cuối cùng cũng được an ổn, thật sự ổn rồi!   
Mấy ngày sau, cuối cùng thì mí mắt nặng như đeo chì của hắn cũng mở ra một khe hở.  
Tầm mắt mờ ảo dần trở nên rõ ràng, xuất hiện trước mắt hắn là một căn phòng chất đầy đồ, thậm chí còn có mùi nấm mốc.  
Phòng tạp vật?  
Tuy nhiên, chỗ hắn nằm khá là sạch sẽ, có thể thấy được là có người đã cố ý dọn dẹp.  
Phù!  
Lâm Nhất thở hắt ra một hơi, hắn muốn giơ tay xoa trán nhưng lại phát hiện cả người vô lực, gần như xụi lơ, cổ họng khô nóng, cơ thể hắn đang ở trạng thái cực kỳ suy yếu.  
Hắn thầm kinh hãi, lập tức xem xét một phen thì phát hiện mười sợi huyền mạch trong cơ thể chỉ còn bảy sợi là có thể miễn cưỡng thấy được.  
Ba sợi còn lại đã hóa thành một đống bừa bộn, để lộ dấu vết bị lửa làm tổn thương, trông vô cùng thê thảm, nhìn thấy mà giật mình.  
“Đáng sợ…”  
Sắc mặt Lâm Nhất sầm xuống, ngày đó, hắn chỉ lo đấu với ông lão áo đen kia, vốn không rảnh để ý đến thương thế của bản thân.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.