Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1494:




Lời nói của Tần Vũ lập tức khiến mọi người ở quảng trường Long Môn vô cùng kinh ngạc.  
Sao có thể? Một chưởng chưa tới ba phần thực lực đã làm cho Lâm Nhất chật vật như thế?  
Rốt cuộc Tần Vũ đáng sợ đến cỡ nào?  
Vẻ mặt Lâm Nhất trở nên nghiêm túc, đối thủ đáng sợ hơn trong tưởng tượng của hắn, hắn đã phải dốc toàn lực để ứng phó với nhát kiếm vừa rồi.  
Mặc dù lúc này chưa phải đỉnh phong, nhưng kiếm thế chưa vỡ, Tử Diên Kiếm Quyết được thi triển toàn lực chắc chắn có uy lực không thấp.  
Là vì công pháp cấp Địa ư?   
“Tiếp tục đi, ngươi đoán xem một chưởng này ta sẽ dùng bao nhiêu lực?”  
Không cho Lâm Nhất thời gian suy nghĩ, Tần Vũ cười nhạt một tiếng, vẻ hưng phấn chợt loé qua trong mắt. Tốt lắm, đây chính là cảm giác mà hắn ta muốn.  
Từ từ tra tấn, từ từ thôi.  
Ầm ầm!  
Trước mặt Lâm Nhất đột nhiên có đất đá bay mù trời, sóng nhiệt cuồn cuộn, vẫn là một bàn tay khổng lồ đánh tới như thương long gầm thét, chỉ là nó trông thật và tàn bạo hơn.  
Sóng nhiệt nóng rực toả ra, nhiệt độ trên quảng trường Long Môn lập tức giảm mạnh.  
Một khí tức đáng sợ bao trùm quảng trường, đất trời hoàn toàn yên tĩnh, không có một tiếng động nào dưới một chưởng này.  
Ngoài chưởng mang nóng rực và tàn bạo ra thì không còn gì khác.  
Trên mặt Lâm Nhất là biểu cảm nghiêm túc chưa bao giờ có, hắn cảm nhận luồng khí nóng rực đang từ từ đánh tới, tay cầm chặt kiếm Táng Hoa đang rung.  
Ngay sau đó, kiếm Táng Hoa phát ra ánh sáng chói mắt.  
Thanh kiếm đã gần đạt tới trình độ huyền binh bảo khí này được Lâm Nhất thôi động đến cực hạn, sau đó đâm mạnh ra.  
Thuỷ Nguyệt kiếm pháp, Sương Hàn Vạn Lý.  
Thuỷ Nguyệt kiếm pháp, chí âm tạo hàn, kiêu ngạo tột đỉnh, nó đã được Lâm Nhất tu luyện đến hoá cảnh, độ mạnh của sát chiêu đã vượt xa những gì mọi người có thể tưởng tượng.  
Chiêu kiếm Sương Hàn Vạn Lý này có thể đóng băng mọi thứ trong tầm mắt.  
Kiếm quang hoa lệ cuốn theo kiếm thế chí âm tạo hàn lao đi.  
Một mảng sương giá nhanh chóng lan rộng trên mặt đất. Trong tích tắc, những nơi kiếm thế đi qua, dường như kể cả không khí cũng bị đóng băng.  
Chưởng mang đang đánh tới kia cũng lập tức đóng băng.  
Thành công?  
Mọi người nhướng mày, nhưng chưa kịp lộ vẻ vui mừng đã nghe thấy một tiếng giòn giã. Răng rắc, kiếm thế đóng băng chưởng mang lập tức rạn nứt, chưởng mang tàn bạo như có thực thể đánh tới một cách hung hãn hơn, chớp mắt đã va mạnh vào người Lâm Nhất.  
Phụt!  
Lâm Nhất há miệng hộc ra một búng máu.  
Lâm Nhất đã trúng chưởng thứ hai, bị thương nặng chưa từng có kể từ lúc bước lên con đường địa ngục.  
“Xem ra ngươi không thể đánh một trận chân chính với bản hoàng tử”. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.