Nếu có thù oán với Lâm Nhất thì cứ đường đường chính chính đánh với hắn một trận, dù hắn ta có đánh chết Lâm Nhất thì cũng không ai nói gì.
Nhưng dùng thủ đoạn bỉ ổi như thế để ép buộc đối thủ thì khiến người ta rất khinh thường.
Trọng tài cười giảng hoà: “Công tử Vân Chân cần gì phải như vậy, nếu ngươi có thù với Lâm Nhất thì cứ việc đánh một trận để giải quyết là được mà”.
“Bớt nhiều lời lại đi!”
Vân Chân tỏ ra khinh thường, lạnh giọng quát: “Thế giới này vốn là như vậy, nếu quy tắc đã có lợi cho ta thì tại sao ta lại không cần chứ? Lâm Nhất, ta biết ngươi khó chịu, nhưng dù khó chịu cũng phải kìm nén cho ta. Lúc ngươi dùng Long Hổ Quyền sỉ nhục sư đệ của ta thì nên biết rằng Huyền Thiên Tông sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi! Một là quỳ xuống xin lỗi, hai là cút về nhóm thua cuộc! Trước mặt Vân Chân ta đây không có thương lượng...”
“Ta nhận thua”.
Không đợi hắn ta nói xong, Lâm Nhất đã bình tĩnh trả lời.
Tất cả mọi người lập tức sững sờ, hiển nhiên là họ không ngờ Lâm Nhất sẽ quả quyết như thế, ngay cả Vân Chân cũng không ngoại lệ.
Chết tiệt, tiểu tử này... Khi Vân Chân đang tức tối trong lòng, vừa ngước mắt lên thì thấy vẻ lạnh lẽo bắ n ra từ trong mắt thiếu niên, tim hắn ta chợt thắt lại.
“Nhưng ta thề rằng trận đấu này sẽ không kết thúc dễ dàng vậy đâu”.
Lâm Nhất nhìn đối phương bằng ánh mắt đầy sắc bén, nói ra từng chữ một.
“Ha ha, ngươi muốn đấu theo hình thức địa ngục đúng không? Ta chờ ngươi, ta sẽ làm cho ngươi mất hết tất cả, không còn gì trong tay”.
Công tử Vân Chân ngẩn ra, sau đó lập tức cười gằn.
Trọng tài hơi tiếc nuối nhìn Lâm Nhất: “Nếu ngươi nhận thua thì chỉ có thể vào nhóm thua cuộc, tranh thứ hạng năm sáu bảy tám”.
“Đa tạ tiền bối”.
Lâm Nhất thi lễ rồi nhảy xuống chiến đài ở bên dưới.
Đã có ba người đứng quanh chiến đài này, theo thứ tự là công tử Thuỷ Nguyệt của Ma Nguyệt Sơn Trang, Phong Dã của Bách Thú Môn và Nhạc Thanh của Thần Sách Doanh.
So với chiến đài vương giả trên cao, những chiến đài còn lại như đứng dưới chân núi, không được mọi người chú ý, toả sáng rực rỡ như chiến đài vương giả.
Dù sao đây cũng là nơi thi đấu của nhóm thua cuộc, chỉ bên thắng mới được hưởng thụ vinh dự.
“Này, tên nhóc kia, ngươi làm gì thế hử? Đây là trận chung kết của Long Môn tranh tài đấy, vậy mà ngươi lại đến muộn?”, Phong Dã của Bách Thú Môn nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt khó hiểu.
“May mà không quá trễ!”, Lâm Nhất mỉm cười, cũng không nhiều lời.
“Hề hề, vẻ mặt thoải mái như vậy, chắc là trước khi đến đã chuẩn bị tâm lý cho trường hợp xấu nhất rồi ha!”, ánh mắt Phong Dã lóe lên tia khác thường, cười nói: “Lại nói, tên Vân Chân kia lúc nào cũng tự cho là đúng, nghĩ rằng có thể nhân cơ hội này để làm nhục ngươi”.
“Trận đấu của tổ chiến bại sắp bắt đầu, mong chư vị tiếp tục cố gắng. Xếp hạng trong tổ chiến bại có liên quan đến phần thưởng của Thánh Sứ, hiển nhiên, phần thưởng của vị trí thứ tám không thể so với vị trí đầu được. Trận đầu tiên, công tử Táng Hoa đối chiến cùng công tử Chiến Thú”.
Trên đài chiến, trọng tài cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người, ra hiệu cho bọn họ chuẩn bị sẵn sàng.
“Bổn công tử nhận thua”, Phong Dã cười hề hề, nói một cách thờ ơ.
Nhận thua?