*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Nhất dừng lại giữa không trung, trong mắt lóe lên tia sáng. Gió bỗng dưng sinh ra từ trên người hắn, sau đó gió càng lúc càng mạnh, mạnh đến mức khiến đất trời đều lay động.
Gió từ đâu đến?
Từ ta mà đến, lay chuyển một phương đất trời. Gió tự sinh nước tự có, mây chuyển động.
Đợi khi đầu lâu màu máu sắp đến gần, con ngươi của Lâm Nhất co lại, bàn tay tựa ngọc đánh ra nhanh như chớp, mây máu mênh mông trên trời bỗng chốc xoay vần.
Đại! Phong! Kình!
Giây lát sau, đầu lâu màu máu ập đến trước mặt chợt xuất hiện một dấu tay lõm sâu, sau đó nổ tung trong nháy mắt.
Sẽ có một ngày ta cùng gió nổi, bay thẳng lên cao chín vạn dặm!
Chiếc đầu lâu tan vỡ, cùng với đó Lâm Nhất bay thẳng lên cao, trong nháy mắt đã lao vào trong mây máu cuồn cuộn.
Một màng mỏng vô hình thoắt ẩn thoắt hiện ngăn cản hắn vào sâu trong đám mây, Lâm Nhất như có điều suy nghĩ, đây chính là cửa ải cuối cùng rồi.
Hắn nhìn thoáng qua, cơ thể bùng phát kiếm ý vang vọng, chỉ bước ra một bước, để lại rất nhiều tàn ảnh, nháy mắt đã đến trước mặt màng mỏng kia.
Hắn nhấc tay vung quyền, ầm ầm đánh tới.
Kim Cương Ấn, Phá Không Ấn, Phục Ma Ấn, Chư Thiên Ấn… Đợi đến khi quyền mang sắp chạm vào màng mỏng, Long Hổ Quyền tứ ấn chồng lên nhau.
Ầm!
Tiếng nổ rung trời vang lên trong tầng mây, trên màng mỏng đã xuất hiện vết nứt nhưng vẫn chưa nứt ra. Những vết nứt đó tỏa ra tia sáng chói mắt, khiến người ta không mở mắt ra nổi.
Năng lượng đáng sợ tràn ra từ trong khe nứt đó, đánh bay Lâm Nhất cùng tứ ấn chồng điệp.
Răng rắc!
“Bắt đầu rồi sao?”
Trong rừng Táng Kiếm, Thập Tam gia vừa uống rượu vừa quan sát từng hàng cây kiếm trúc trong rừng ngã đổ, miệng lẩm bẩm. Kiếm trận lan tràn trong rừng, dưới mặt đất dâng lên từng luồng kiếm quang xao động, không ngừng bay lên bầu trời đêm.
Khi ánh sáng rực rỡ dâng lên đến trời cao lại càng sáng rực như sao băng.
“Lấy danh nghĩa của kiếm, ta lệnh cho hoa nở!”
Lâm Nhất bị đánh bay trong mây máu hai tay kết ấn, chỉ thoáng chốc, giữa không trung sau lưng hắn xuất hiện hình dáng một đóa hoa Tử Diên đường kính rộng trăm mét.
Trong khoảnh khắc, khí tức trên người Lâm Nhất tăng vọt, dùng tốc độ gấp mười lần tốc độ bị đánh bay khi nãy lao thẳng tới màng mỏng đã xuất hiện vết nứt.
“Phá!”
Tiếng hét điên cuồng vang lên, năm ngón tay thiếu niên khép lại, quyền ra như kiếm, đánh mạnh vào màng mỏng.
Rắc!
Vết nứt dần lan ra nhanh chóng, tiếp đó nổ tung. “Thành công rồi!”, trên mặt Lâm Nhất hiện ra vẻ vui mừng, cơ thể nhoáng lên, chui vào bên trong.
Trong khoảnh khắc chớp nhoáng đó, những tia sáng rời rạc trong rừng Táng Kiếm bỗng hội tụ lại một chỗ, ngưng tụ thành một luồng sáng kiếm rực rỡ.
Luồng sáng kiếm bay vút ra khỏi rừng Táng Kiếm, lên đến bầu trời đêm của hoàng thành Đế Đô, lao thẳng lên tầng mây, biến mất trong màn đêm mịt mờ.
Tất cả mọi người ở hoàng thành Đế Đô lập tức nhìn thấy một cảnh tượng đáng kinh ngạc.
Khắp bầu trời đêm dưới sự chiếu rọi của ánh sáng kiếm, ánh sáng rực rỡ xua tan màn đêm mông lung, cả bầu trời sao đều sáng rực.