Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1437:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dù cho công tử Nham Tâm có chiếm chút ưu thế nhưng trong lúc quyền mang bộc phát, đối diện với kiếm thế lạnh lẽo này cũng vẫn phải kiêng dè vài phần.  
“Chết!”  
Trong lòng công tử Nham Tâm đầy bực bội quát lên một tiếng, quyền mang huyết sắc bỗng nhiên ngưng tụ thành con man thú đang gào rú, man thú há ngoác cái miệng rộng đen ngòm cùng răng nanh sắc bén bao hàm khí tức điên cuồng hoang dã mà hung hãn như muốn nuốt sống Lâm Nhất vào bụng.  
“Tách ra!”  
Hai mắt Lâm Nhất khẽ nghiêm lại, Táng Hoa Kiếm trong tay bung ra quang mang tựa như ánh trăng, một vầng ánh trăng hào hùng khoáng đạt ngưng tụ thành chùm kiếm mang màu tím cuồn cuộn lao đi.   
Kiếm mang giống như vầng trăng đang cháy hừng hực, một khi phát nổ sẽ ùn ùn cuốn sạch mọi thứ bằng ánh sáng của mình.  
Rầm! Rầm! Rầm! Rầm! Rầm!  
Kiếm mang như vầng Hạo nguyệt này va chạm dữ dội với quyền mang như man thú kia trong những âm thanh đì đùng giao tranh kịch liệt vang vọng khắp trời.  
Chiến đài Long Môn lộn xộn dưới chân đã hoàn toàn trở thành đống đổ nát, những hố sâu đáng sợ xuất hiện khắp nơi, trong đống đất đá thỉnh thoảng lộ ra những Linh văn vỡ nát đang phát sáng lập loè. Dư âm được tạo thành từ cuộc giao tranh này của hai người hoá thành từng cơn gió táp, hết đợt này đến đợt khác quét ra phía ngoài.  
Trong tiếng gió rít gào, người xem bốn phía đều khẽ híp hai mắt, vẻ mặt vô cùng bàng hoàng, khiếp đảm và run sợ từ tận đáy lòng.  
Đáng sợ!  
Đáng sợ quá!  
Sức mạnh khi kiếm quang và quyền mang va chạm khiến lòng người hoảng hốt, ba mươi hai tuyển thủ đã bị loại kia, ai nấy đều biến sắc, bất luận là công tử Nham Tâm hay là Lâm Nhất, có thể đi được đến đây đều không phải là do may mắn.  
Uỳnh!  
Giữa trời đất lại như có tiếng sấm nổ, Chân nguyên xao động, hai người nhanh chóng tách ra.  
Xoạt!  
Bụi mù cuồn cuộn, vô số ánh mắt tập trung về phía hai người.  
“Ha ha, thực không ngờ được, một tên kiếm nô nhỏ bé lại có thể ép ta đến bước này. Chẳng qua… chỉ đến đây thôi, từ giây phút khi ngươi bước chân lên chiến đài thì đã định một kết cục cho ngươi rồi. Nỗi sỉ nhục của Hỗn Nguyên Tông sẽ dùng cái chết của ngươi để tẩy sạch!”  
Vẻ mặt công tử Nham Tâm đầy vẻ nghiêm trọng, hai mắt b ắn ra phong mang lạnh băng.  
Lâm Nhất nhướn mày không hé miệng, nhưng kiếm ý trong Táng Hoa vang lên u u đã nói rõ quyết tâm của hắn.  
Ba năm quá lâu, chỉ mong một sớm; Tâm hướng về kiếm, sống chết có là gì!  
Cảm nhận được chiến ý trên người Lâm Nhất, khoé miệng công tử Nham Tâm khẽ cong lên, cười lạnh nói: “Đúng là tự tin, không sợ chết như vậy sao?”  
“Một chiêu tiếp theo đây là quyền pháp mà ba năm trước ta tự sáng tạo ra, ba năm trước không tính là hoàn thiện nên chưa sử dụng đến. Ba năm sau, bộ quyền này ta vốn định để sau khi gặp Tần Vũ thì mới thi triển, nhưng giờ sẽ để ngươi được mở mang tầm mắt một chút”.   

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.