Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1430:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khoan nói đến việc Hỗn Nguyên Tông, một trong tứ đại tông môn, vốn có căn cơ vững chắc hơn Vân Tiêu Kiếm Các rất nhiều, chỉ riêng xếp hạng thì công tử Nham Tâm cũng đã cao hơn công tử Dạ rồi.  
Trong quá trình diễn ra Long Môn tranh tài, thực lực mà công tử Nham Tâm thể hiện chỉ mới là một góc của tảng băng mà thôi, vậy mà đã khiến người ta phải kính sợ.  
Trong trận đại chiến trước đó, hắn ta đã dùng sức mạnh Thập đỉnh nện đối phương chia năm xẻ bảy. Thủ pháp tàn bạo, sát phạt quyết đoán, vô cùng đáng sợ.  
Sau khi Tần vương trên ngai vàng Tử Thanh công bố thứ tự, quảng trường Long Môn lập tức dậy sóng.  
Không thể không nói, nhóm Tần Vũ xếp ở các thứ hạng đầu quả thật rất may mắn.  
Gần như không hề có áp lực, ổn định tiến vào vòng loại tám.  
Nhưng có nói nhiều hơn nữa thì cũng vô dụng, bởi lẽ thứ tự mà những người này có được là do chính bọn họ liều mạng đánh ra được đấy.  
Không phải nói ngoa, bất kể là Tần Vũ dùng một chưởng đánh bại công tử Quan Sơn, hay là Vân Chân dùng ba quyền trong Rồng ngâm hổ gầm để nện chết đối thủ thì cũng đều khiến người ta khó mà nói nên lời.  
Không thể không phục!  
“Nham Tâm, tên nhóc này phải chết!”, Văn Ngạn Bác nhìn chằm chằm vào công tử Nham Tâm, lạnh lùng nói.  
Hỗn Nguyên Tông và Kiếm Các vốn là tử địch, còn về Lâm Nhất thì người này đã sớm trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt đối với ông ta. Tại Mật cảnh Ma Liên, ông ta phái ra ba tên đệ tử nòng cốt, nào ngờ cả ba đều chết trên tay hắn.  
Tuy nhiên, việc khiến Văn Ngạn Bác cảm thấy uất nghẹn hơn chính là Ngô Mạc Hàn và Tả Vân đều lần lượt bại dưới tay Lâm Nhất và Bạch Lê Hiên.  
Nếu không áp chế được uy phong của Kiếm Các thì xem như trong Long Môn tranh tài lần này, thể diện và tôn nghiêm của Hỗn Nguyên Tông sẽ mất sạch, thua hoàn toàn.  
“Yên tâm, ta sẽ khiến tên Kiếm Nô này phải hối hận khi đến đế quốc Đại Tần. Hắn dám khiến tông môn mất mặt, ta sẽ trả lại gấp trăm lần”.  
Công tử Nham Tâm vuốt v e miếng ngọc bội trong tay, gương mặt hắn ta lộ rõ sự khoái trá.  
Tả Vân lộ vẻ do dự, muốn nói lại thôi, mãi một lúc lâu sau, hắn ta mới lấy hết can đảm nói: “Văn trưởng lão, ta cảm thấy tính cách của Lâm Nhất không tệ, không giống người có thù tất báo. Chỉ cần tông môn không gây rắc rối cho hắn thì chắc chắn hắn sẽ không trêu chọc Hỗn Nguyên Tông. Sư huynh chỉ cần dạy hắn một bài học là được rồi, không cần phải đuổi tận giết tuyệt. Nếu thật sự giết hắn, sợ là Kiếm Các sẽ không bỏ qua đâu”.  
Bốp!  
Nào ngờ, hắn ta vừa dứt lời thì đã bị Văn Ngạn Bác vung tay tát cho một cái. Ông ta cả giận nói: “Đồ khốn kiếp, ngươi cũng dám lên tiếng à? Tông môn đầu tư nhiều tài nguyên cho ngươi như vậy, ngươi lại thua một cách nhục nhã. Thua Bạch Lê Hiên thì thôi đi, giờ còn ra mặt nói đỡ cho tên Kiếm Nô kia, mau câm miệng cho ta”.  
Công tử Nham Tâm lạnh lùng cười, gằn giọng quát: “Tả sư đệ, ngươi còn quá trẻ, đã là tử địch thì nào có chuyện bỏ qua chứ? Mau xin lỗi Văn trưởng lão đi, sau này không được nói như vậy nữa”.  
Sắc mặt Tả Vân đỏ bừng, sau khi xin lỗi, hắn ta cũng không dám nói gì thêm nữa.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.