Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1426:




Nhưng bây giờ, đầu tiên là Lâm Nhất gi ết chết công tử Dạ, sau đó là Tư Tuyết Y đánh bại công tử Trường Cát.  
Là thực lực của công tử Trường Cát không mạnh sao?  
Đương nhiên không phải, một thương chấn động đất trời của hắn ta đừng nói là võ giả cảnh giới Huyền Võ, cho dù là cao thủ Tử Phủ ở đây cũng phải kinh ngạc.  
Nhưng Tư Tuyết Y còn mạnh hơn!  
Thiên kính bay dưới ánh trăng, vân sinh kết hải lâu. Sau khi hắn ta tế võ hồn đã thể hiện thực lực vượt xa Trường Cát.  
Là công tử Dạ không mạnh sao?  
Cũng không phải, kiếm pháp của hắn ta làm người khác chấn động, chỉ dựa vào tu vi hùng hậu là đủ để đánh bại cao thủ Tử Phủ bình thường.  
Đáng tiếc hắn ta lại gặp phải Lâm Nhất, sau khi Tử Diên Kiếm Quyết thăng lên tầng chín, vũ khí bí mật của hắn ta cũng chỉ đến thế mà thôi.  
Nhiều người đã cảm giác được, thời đại đã đổi khác, Đại Tần đế quốc sắp thay đổi long trời lở đất.  
Long Môn tranh tài đợt này khác với bất cứ đợt nào trước kia, luôn có điều bất ngờ xảy ra, cái gọi là đánh cược bảng xếp hạng đều là ảo vọng.  
Ngựa chiến liên tiếp xuất hiện, mọi chuyện đều có khả năng.  
Không đến phút cuối, không ai có thể nói trước ai sẽ là người đứng đầu bảng.  
Chẳng mấy chốc, trận cuối cùng của cuộc chiến dị tổ, cũng là trận chiến quan trọng thứ nhì, chính thức bắt đầu.  
Công tử Tần Vũ đối chiến với công tử Quan Sơn.  
Sau khi công chúa Phượng Hoa dứt lời, hai bóng người gần như đồng thời đáp xuống võ đài. Công tử đối chiến công tử, người được gửi gắm hi vọng cho vị trí đầu bảng nhiều nhất Tần Vũ đối mặt với đối thủ mạnh nhất từ đầu trận đấu đến nay.  
“Tần Vũ, nếu ta và ngươi thật sự đánh với nhau thì e rằng không biết đến bao giờ. Thay vì như vậy, chi bằng trận chiến này chúng ta một chiêu định thắng thua, nếu ai thắng cũng bớt bại lộ một vài tuyệt chiêu”.  
Công tử Quan Sơn nhìn về phía đại hoàng tử Tần Vũ, đột nhiên lên tiếng.  
“Không sao, dù gì ngươi cũng sẽ thua, ngươi muốn phân thắng thua trong một chiêu, ta theo ý ngươi cũng được”.  
Đại hoàng tử Tần Vũ tỏ ra bình tĩnh, nở nụ cười, trong vẻ thong dong trấn định còn xen lẫn khí phách nắm giữ toàn cục, ngoài ta còn ai có thể thắng.  
Công tử Quan Sơn nhíu mày, có chút không vui, nặn ra một nụ cười: “Ngươi thật là ngông cuồng, không sợ đây là cái bẫy ta cố ý thiết kế sao?”  
“Xưa nay ta đều như vậy, Long Môn tranh tài lần này ta chắc chắn sẽ giành hạng nhất, không ai ngăn cản được ta. Công tử Vân Chân không thể, công tử Nham Tâm không thể, Quan Sơn ngươi cũng không thể. Bớt nhiều lời, so binh khí hay quyền cước, hay thân pháp và võ hồn, tùy ngươi quyết định”.  
Sắc mặt Tần Vũ lạnh lùng, giọng nói đầy khí phách, vô cùng kiêu ngạo, cho người ta cảm giác áp bách to lớn.  
Nếu đổi lại là người khác, người xem chiến trong quảng trường Long Môn này chắc sẽ cười hắn ta ngông cuồng.  
Nhưng hắn ta lại là Tần Vũ, người nổi danh nhất trong Long Môn tranh tài đợt này, không ai dám nói gì.  
Chỉ vì hắn ta quả thật có thực lực này.  
“So chưởng pháp đi! Ai thua thì không cần đấu nữa, tự động rời đi”.  
Công tử Quan Sơn nhìn Tần Vũ, thấp giọng nói. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.