Công tử Trường Cát nhìn đối thương, giới thiệu thanh huyền binh trong tay mình.
Long Môn tranh tài không cho phép sử dụng bảo khí, nhưng không cấm huyền binh. Hắn ta cũng rất thẳng thắn, chủ động nói cho đối phương biết thương Huyền U của mình có uy lực không thua kém gì bảo khí.
“Không sao cả, dù sao người đời đều nghĩ ta thua dưới tay ngươi là chuyện hiển nhiên. Không ai quan tâm ngươi dùng binh khí gì, ta cũng sẽ không để ý”.
Tư Tuyết Y phe phẩy quạt xếp, nhẹ giọng cười đáp.
“Xin phép đắc tội”.
Công tử Trường Cát thật thà hơn trong tưởng tượng của mọi người, hắn ta không hề có chút kiêu ngạo của một vị công tử, nói xong liền đâm thương ra.
Bùm!
Mũi thương ánh lên tia sáng lạnh lẽo, đâm thủng hư không, chớp mắt đã tới trước mặt Tư Tuyết Y.
Một thương giản dị tự nhiên lại ẩn chứa uy áp nặng nề như núi, nặng đến tột cùng, sức mạnh của một thương đã đủ mang đến cho người ta áp lực khổng lồ.
Tư Tuyết Y cười nhẹ, chiếc quạt trong tay xếp lại, lấy thế bốn lạng đẩy ngàn cân làm cho một thương này đâm lệch sang một bên.
Soạt!
Tay trái đang cầm thương của công tử Trường Cát kéo căng ra sau, rồi sau đó đâm tới hệt như tia chớp. Ngay khoảnh khắc đó, cổ tay hắn ta quất mạnh xuống, trường thương hung hăng nện xuống hệt như một con rồng điên.
Tư Tuyết Y nhíu chặt mày, yên lặng tránh đi.
Ông!
Mũi thương đánh hụt, phát ra âm thanh “ông ông” giữa không trung, tạo thành một tiếng nổ mạnh. Có thể thấy được một kích này nặng đến mức nào, nhưng công tử Trường Cát lại có thể tùy ý nhấc lên. Chẳng những có thể nhấc lên một thương mang sức nặng đủ phá núi, mà hắn ta còn có thể nhân cơ hội uy lực chưa tan hết để mà quét ngang.
Lực cũ còn chưa tan, đã có lực mới rót vào, có thể nói một thương quét qua này thật sự hung ác đến cực điểm.
“Thương pháp tuyệt diệu…”
Lâm Nhất nhịn không được tán thưởng.
Tuy thoạt nhìn thương pháp của người này rất bình thường, không có gì là cao siêu, nhưng trên thực tế, mỗi một kích đều dốc toàn lực. Khi uy lực chiêu trước còn chưa tan thì chiêu sau đã chồng lên, uy lực có thể tăng lên ít nhất là một nửa. Như vậy, uy lực sẽ liên tục được chồng chất lên.
Uy lực ngày càng to lớn, sớm muộn gì cũng lớn đến mức chỉ dựa vào khí thế đã đủ đánh chết đối phương.
Quả nhiên, trên đài chiến, ban đầu, thương pháp của công tử Trường Cát có vẻ bình thường, nhưng càng ngày, nó càng trở nên k hủng bố. Sau mười chiêu, uy áp phát ra trên người hắn ta đã vọt đến cảnh giới Tử Phủ. Thế công như vũ bão, càng về sau càng khiến người ta đứng không vững.
Lại ba chiêu trôi qua, lúc này, thương Huyền U của Trường Cát đã đạt đến tình trạng nghe mà rợn người.
Mắt thấy không thể tránh khỏi một kích này, chợt Tư Tuyết Y nở nụ cười. Ngay khi thương Huyền U sắp quét về phía mình, hắn ta đột nhiên nhảy vọt lên không, vững vàng rơi xuống trên mũi thương.
Cảnh tượng hung hiểm vừa diễn ra khiến dưới đài vang lên từng trận kinh hô, mọi người cảm thấy kinh ngạc không thôi.
Nếu chậm một nhịp, e là Tư Tuyết Y sẽ bị đánh thành thịt vụn.
Còn nếu dám rơi vào thân thương, một khi Trường Cát hất văng hắn ta xuống, cũng chỉ có một con đường chết.
Thịch thịch thịch!