*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng hắn ta vô cùng tự tin, cho rằng tu vi Bán Bộ Tử Phủ đã đủ để áp đảo tên mọi rợ này.
“Tình thế của Lăng Tiêu Kiếm Các đang rất mạnh mẽ, không biết trình độ của ngươi như thế nào?”
Trên chiến đài, Phong Dã cười nhếch mép nhìn Diệp Phong, dáng người cao to vạm vỡ, toàn thân tràn đầy ý chí chiến đấu.
Diệp Phong thản nhiên đáp: “Ngươi thử rồi sẽ biết thôi mà?”
“Hì hì, cứ thử xem”.
Phong Dã cười ha hả, nhưng hắn ta còn chưa cất bước đã thấy một tia kiếm quang sắc bén bắn về phía mình.
Là Diệp Phong, ngoài miệng thì bảo đối phương thử chiêu, còn mình lại ra tay trước để đánh bất ngờ.
Tuy rằng hơi xảo trá, nhưng Long Môn tranh tài chỉ đánh giá anh hào dựa trên thắng bại. Thắng làm vua thua làm giặc, chỉ cần có thể thắng, mọi thứ đều chỉ là thủ đoạn.
Ầm!
Khi Diệp Phong xông tới, trường kiếm trong tay múa may như chiếc roi dài, ngay lập tức biến hoá thành vô số kiếm ảnh, liên tục đánh về phía Phong Dã.
“Tên khốn này!”
Phong Dã mắng một tiếng, một ánh sáng xanh táo bạo xuất hiện bao phủ toàn thân hắn ta, chặn lại kiếm quang của đối phương.
Sau đó hắn ta siết chặt hai tay, đánh ra với một lực vừa nhanh vừa mạnh.
Mỗi cú đấm đều ẩn chứa sức bật khủng khiếp, chấn động ầm ầm, cả chiến đài không ngừng rung lên. Mặc dù uy lực từ cú đấm của hắn ta mạnh, nhưng vẫn không thể đấm trúng bản thể của đối phương.
Trong không khí, quyền mang nổ tung và kiếm quang dao động không ngừng chấn động.
“Tên mọi rợ này da dày thật!”
Trên không trung, Diệp Phong khẽ cau mày, không ngờ thể chất phòng ngự của Phong Dã lại mạnh đến thế, kiếm quang của hắn ta chém vào tựa như cứa qua ngọn núi hoang đúc bằng kim loại, phát ra tiếng leng keng, khó có thể làm đối phương bị thương.
“Hì hì, bắt được ngươi rồi”.
Trong lúc suy nghĩ, Phong Dã được bao phủ bởi ánh sáng xanh bỗng nhếch môi cười, đấm thẳng về phía hắn ta.
Cú đấm này bộc phát uy thế không gì sánh nổi, cuồng bạo vô song, khoá chặt lấy Diệp Phong, không cho hắn ta cơ hội né tránh.
Mọi rợ chỉ là mọi rợ, không nhìn ra đây là sơ hở do ta cố tình để lại sao?
Diệp Phong thầm cười mỉa mai, hắn ta đang lo lắng không thể phá vỡ lớp phòng ngự của đối phương, đang chờ đối phương được ăn cả ngã về không.