*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ánh trăng thưa thớt, đêm dần về khuya, những vì sao lấp lánh trên bầu trời toả ánh sáng dìu dịu lên người thiếu niên đang say ngủ. Thập Tam gia và ông lão béo nhìn thiếu niên đang ngủ say mà vẻ mặt cũng dần trở nên dịu dàng và ôn hoà.
Nói cho cùng vẫn chỉ là một thiếu niên.
“Sau Long môn tranh tài, ta và ông đều phải rời đi, nếu trước khi rời đi mà có thể nhìn thấy thằng nhóc này kim bảng đề danh thì thực sự là không còn gì phải hối tiếc nữa rồi”.
Advertisement
Trên gương mặt hằn rõ dấu vết năm tháng sương gió của Thập Tam gia lộ vẻ kỳ vọng, bây giờ đây đang vô cùng thư thái.
“Ông cảm thấy có thể không?”
Advertisement
Ông lão béo tuỳ ý kiếm một tảng đá ngồi xuống, nhìn người thiếu niên, khẽ giọng hỏi.
“Ai biết được chứ? Ít nhất, hắn xuất sắc hơn nhiều so với ta và ông năm đó”.
“Cho dù hắn có miễn cưỡng lấy được hạng nhất, ta e là một số người cũng chưa chắc đã chịu ngừng tay, đám người này còn dám giết cả Hân Tuyệt…”.
So với Thập Tam gia, sắc mặt của ông lão béo lại khá nghiêm trọng.
“Vậy sao? Vậy đến lúc đó cũng đừng trách lão già này lật mặt!”
Đôi mắt đục ngầu của Thập Tam gia thoáng qua hàn quang khiếp người.
Sáng sớm của ngày tiếp theo, Lâm Nhất tỉnh lại, tinh khí đã khôi phục lại đỉnh phong, tay dắt Huyết Long Mã đến chào tạm biệt hai ông lão.
Long Môn tranh tài, cuộc thi đấu giữa các tổ với nhau sẽ được diễn ra vào ngày hôm nay.
Trời còn chưa sáng, từ bốn phía xung quanh quảng trường Long Môn đã có vô số bóng người đang tiến vào.
Mà trong một khách điếm tên Nhàn Vân Lâu cách đó không xa cũng có rất nhiều bóng người đang tập trung, ngoại trừ đệ tử Tông môn ra còn có không ít tán tu cũng tới đây nghe ngóng hóng hớt.
Nổi tiếng như vậy, ngoại trừ nguyên nhân vì nơi đây có tầm nhìn quan sát trận đấu đẹp nhất ra thì còn một nguyên nhân khác chính là nơi đặt cược.
Không sai, đó chính là canh bạc do Vạn Bảo Các và Thương hội kết hợp với nhau mở ra, nơi đặt cược đặt ngay tại Nhàn Vân Lâu.
Bây giờ, ở chính giữa đại điện tầng một của Nhàn Vân Lâu đang đặt một chiếc bàn đá cực lớn, trên mặt bàn còn điêu khắc rất nhiều hình chim thú rất tinh tế, đồng thời được điểm xuyết bởi những viên dị bảo quý giá khiến nó trông có vẻ cực kỳ đắt đỏ.
Trên mặt bàn, có danh sách từng người thi đấu với nhau, đây chính là vòng quyết đấu của ba mươi hai tuyển thủ thi đấu khác tổ với nhau.
Nếu ngươi cho rằng người nào sẽ thắng thì chỉ việc đặt cược ngay tại đó.
Ngoài ra, còn có đặt cược dự đoán vòng loại tám người, ba người đứng đầu và người đứng đầu.
“Tỷ lệ trả thưởng của đại hoàng tử Tần Vũ thế mà càng lúc càng thấp, xem ra Vạn Bảo Các và những thương hội khác đều đều cho rằng hắn ta sẽ thắng được công tử Quan Sơn của Thần Sách Doanh”.
“Đúng đó, tỷ lệ trả thưởng của công tử Quan Sơn bên Thần Sách Doanh là 1:2, kết quả sau khi gặp phải công tử Tần Vũ liền tăng vọt thành 1:4. Ngươi nói có đáng sợ không… tỷ lệ trả thưởng của người đứng đầu còn cao hơn nữa, hẳn là 1:6.
Bất kể lúc nào, chỉ cần Lưu Thương từ bỏ quyền tham gia thì người nổi bật nhất của Long Môn tranh tài lần này sẽ luôn là đại hoàng tử Tần Vũ.