Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1387:




“Năm phần, ít nhất là năm phần”, Lâm Nhất nói một cách nghiêm túc.  
Mọi người đều sững sờ, lộ vẻ khó có thể tin nổi.  
Lạc Phong cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi, không ngờ Lâm Nhất lại trả lời nghiêm túc như vậy.  
“Có thể tay không giết hung thú cảnh giới Tử Phủ thì sao chỉ có năm phần cơ hội được chứ? Lạc phong trưởng lão, ngài chớ có xem nhẹ Lâm Nhất sư đệ của chúng ta”, đột nhiên Bạch Lê Hiên lên tiếng, trên môi hắn ta là nụ cười thần bí.   
Sắc mặt Lâm Nhất thay đổi, trong mắt hắn lóe lên sự sắc bén, trầm giọng nói: “Quả nhiên, hôm đó, người lén nhìn trộm ta tu luyện là ngươi”.  
Khi đánh nhau với yêu thú trong hoang nguyên Tịch Diệt, hắn luôn cảm thấy có ai đó đang bí mật theo dõi hắn.  
Nhưng đối phương ẩn nấp rất kĩ, kĩ đến mức khiến hắn tưởng rằng đó chỉ là ảo giác của mình.  
“Lạc trưởng lão, ta xin cáo từ trước”.  
Bạch Lê Hiên không phủ nhận cũng không thừa nhận, lập tức rời đi.  
“Ta cũng đi đây ạ”.  
Diệp Phong nhìn Lâm Nhất, hắn ta hơi bất ngờ về Bạch Lê Hiên.  
Nhưng có thể giết được yêu thú Tử Phủ là sẽ có năm mươi phần trăm cơ hội chiến thắng công tử Dạ ư?  
Công tử Dạ là một cao thủ có thể giết được võ giả cảnh giới Tử Phủ chân chính.  
Năm mươi phần trăm cơ hội?  
Ta thấy hai mươi phần trăm còn không có cửa...  
Đương nhiên, có Lạc Phong trưởng lão ở đây, hắn ta sẽ chỉ nói thầm những lời này trong lòng.  
Trên quảng trường Long Môn, người xem đã rời đi không còn mấy người, đệ tử của các tông đều đã đi gần hết.  
Tất cả đều đi tìm chỗ nghỉ ngơi, chờ đợi trận chiến khác nhóm kịch liệt hơn ở ba ngày sau.  
Lạc Phong không để ý Bạch Lê Hiên, dặn dò: “Lâm Nhất, đừng đi lung tung ở Đế Đô, ba ngày này tốt nhất nên ở phân đà Kiếm Các”.  
“Ta hiểu”.  
Dưới chân hoàng thành, tuy sẽ không có ai dám ngang nhiên động vào hắn, nhưng chung quy vẫn không quá an toàn.  
“Hì hì, đại ca, chúng ta đi Vạn Bảo Các đi”.  
Lý Vô Ưu híp mắt nói với Lâm Nhất: “Lần này Vạn Bảo Các không nghĩ huynh sẽ xuất hiện trong Long Môn tranh tài nên tỉ lệ cược gần bằng một so hai, ta cược huynh nhất định sẽ đến, vừa khéo kiếm thêm một khoản nhỏ”.  
“Vậy còn tỉ lệ cược ta giành hạng nhất là bao nhiêu?”  
Lâm Nhất bâng quơ hỏi.  
“Nếu ta nhớ không lầm là gần bằng một so mười, tỉ lệ cược Tần Vũ là thấp nhất, chỉ có không phẩy mấy, ta tức muốn chết, như thể hắn ta nhất định sẽ giành hạng nhất vậy đó”.  
“Cao vậy sao?”  
Lâm Nhất hơi ngạc nhiên, không ngờ tỉ lệ cược mình lại là con số gần bằng một so mười khoa trương này.  
Nhưng nghĩ lại thì thấy cũng đúng.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.