*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nếu là Ngư Vương thì sẽ nhiều thách thức lắm đây.
Lâm Nhất lập tức có hứng thú câu cá, đồng ý không chút do dự trước lời khiêu khích của Thập Tam gia.
“Tiểu tử, ta thích sự tự tin này của ngươi, lát nữa chịu khổ thì đừng trách tại sao ta không nhắc ngươi”.
Thập Tam gia sờ râu, cười hài hước đưa cần câu qua cho Lâm Nhất.
“Câu cá thôi mà, chẳng lẽ cá có thể ăn mình hay sao?”
Lâm Nhất mỉm cười, trong lòng có chút cảnh giác nhưng không để ý lắm.
Nếu như ông ta nói chỉ là câu cá, chẳng lẽ còn có thể bị cá ăn ngược lại?
“Ai biết được?”
Thập Tam gia cười bí ẩn, không nhiều lời nữa.
“Mùi vị của cá Tuyết Long rất đậm đà, ta cũng nhớ lắm. Nếu là Ngư Vương thì chắc không thể đo đếm được vị ngon của nó”.
Lâm Nhất nhận lấy cần câu, nở một nụ cười tự tin.
Hô!
Nhưng hắn vừa cầm lấy cần câu đã cảm nhận được một lực cực kỳ nặng.
Bước chân lảo đảo, cơ thể lắc lư suýt bị giật ngã xuống.
“Chết tiệt!”
Nụ cười trên mặt hắn lập tức biến mất. Trong lúc luống cuống, sức lực phun trào, lực lượng Long Tượng cổ xưa tràn ngập toàn thân, Lâm Nhất nắm chặt cần câu.
Bùm bụp!
Chiếc thuyền đánh cá nhỏ chao đảo trên mặt hồ, Lâm Nhất khẽ biến sắc.
Hiện tại hắn có thể nhẹ nhàng đánh ra một lực năm đỉnh, tương đương với hai mươi lăm vạn cân. Lực hai mươi lăm vạn cân đáng sợ đến mức nào? Đó là dù đối mặt với yêu thú Tử Phủ cũng có thể đánh lùi đối phương bằng một quyền.
Nhưng bây giờ lại không thể nhấc Ngư Vương lên, chỉ đủ để làm mình đứng vững.
Vừa nghĩ tới đây, vẻ mặt Lâm Nhất dần trở nên nghiêm túc, hắn đột nhiên nắm chặt cần câu, trầm giọng quát: “Lên đây cho ta!”
Khí huyết lập tức sôi trào, chân nguyên xao động, toàn thân bộc phát ra khí tức kinh khủng như một con man thú thượng cổ.
Mặt hồ đột nhiên nổi sóng, một con quái vật khổng lồ ngoi lên từ giữa làn sóng mãnh liệt, nó bị Lâm Nhất kéo ra ngoài.
Soạt!