*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong lúc ánh sáng và bóng tối chuyển đổi, Lạc Dư Hàng liên tiếp đâm ra hơn mười kiếm, mỗi một kiếm đều tựa như kinh hồng, có khí thế như chớp giật sấm rền.
Nhưng vào giây phút khi Lạc Dư Hàng bước vào trong kiếm thế Thuỷ Nguyệt, bất luận là kiếm của hắn ta nhanh cỡ nào, cho dù Lâm Nhất nhắm chặt hai mắt, cũng đều có thể cảm nhận được quỹ đạo của mỗi một kiếm vạch ra trong không trung.
Hắn cử động!
Chỉ một bước, cơ thể giống như nước mực thuỷ mặc đen tuyền bỗng nhiên tản ra. Dưới tốc độ kiếm quang nhanh như kinh hồng, cơ thể hắn linh hoạt, lúc ẩn lúc hiện, lưu lại từng đạo tàn ảnh.
So với kiếm thế cuồng bạo như mưa bão, hắn trông có vẻ nhàn tản bước đi, tiến lui thoải mái.
“Xem ngươi có thể lùi được đến lúc nào!”
Vẻ mặt Lạc Dư Hàng vặn vẹo, trong lúc kiếm mang lay động, dựa vào ưu thế tu vi của bản thân, không ngừng nghiền nát kiếm thế Thuỷ Nguyệt của Lâm Nhất.
Mặc kệ thân pháp của Lâm Nhất khéo léo ra sao, giữa lúc tranh tối tranh sáng, hắn ta vẫn luôn nắm quyền chủ động trong tay.
Nhưng cái giá của sự chủ động này lại là Chân nguyên tiêu hao điên cuồng, so với sự tuỳ ý của Lâm Nhất thì trông hắn ta có vẻ hơi chật vật.
Không thể tiếp tục tiêu hao như vậy với hắn nữa, thân pháp của thằng nhóc này quái dị quá.
Đại Nhật Chi Quang!
Lạc Dư Hàng trên chiến đài đột nhiên quát lên một tiếng, tế ra sát chiêu, kiếm của hắn ta chỉ trong một giây đã hoá thành quang mang vạn trượng, bung ra khí thế chấn động đất trời.
Tựa như vầng mặt trời ban trưa treo giữa không trung, kiếm uy huy hoàng, tựa như có thể huỷ diệt vạn vật, thiêu đốt mọi thứ.
Dưới Đại Nhật Chi Quang, kiếm quang bao trùm cả nửa chiến đài, đã không còn chỗ nào có thể lui được nữa.
Đáy mắt Lạc Dư Hàng thoáng qua tia sáng lạnh lẽo, sắc mặt lạnh lùng đến cực điểm, lạnh giọng nói: “Ba năm sau lại đến đi, giờ thì cút xuống cho ta!”
Rất nhiều người khuyên Lâm Nhất, bảo hắn đợi thêm ba năm nữa rồi hãy tham gia Long Môn tranh tài.
Nhưng ba năm quả thực quá dài…
Lui không thể lui, vậy thì không cần phải lui nữa, ai nói Thất Huyền Bộ chỉ có thể lui mà không thể tiến?
Lâm Nhất hai mắt nhắm chặt bỗng nhiên mở ra, phong mang nơi đáy mắt lạnh lẽo, sáng ngời như viên bảo thạch, đôi mắt long lanh trong suốt.
Rào!
Trong một thoáng, khi Lâm Nhất mở hai mắt, trên người hắn bộc phát ra khí thế khủng khiếp.
Không hề do dự đón đầu kiếm uy huy hoàng như vầng mặt trời kia, một bước vượt ra ngoài.
Đợi đến sau khi hắn xoay người, liền nhìn thấy một bức tranh.