*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Có lẽ, tứ ấn hợp nhất chính là giới hạn cao nhất của đối phương.
Lâm Nhất là một trong những đối thủ có thể khiến hắn ta thật sự kính nể, nhưng Lăng Tiêu Kiếm Các chỉ có thể có một yêu nghiệt.
Trong Long Môn tranh tài, người có thể cười đến cuối cùng chắc chắn sẽ là hắn ta.
Tin tức Bạch Lê Hiên đánh thắng trưởng lão Tử Phủ nửa chiêu nhanh chóng lan truyền khắp Kiếm Các.
Kế đó, lại có tin Diệp Phong từng có kinh nghiệm giế t chết tán tu Tử Phủ ở bên ngoài đế quốc.
Từ trên xuống dưới Lăng Tiêu Kiếm vô cùng mong đợi trận Long Môn tranh tài sắp tới.
Không chỉ riêng Kiếm Các, thời gian thi đấu ngày càng đến gần, bầu không khí ở hoàng thành đế đô cũng bắt đầu sôi trào.
Hỗn Nguyên Môn, Huyền Thiên Tông, Ma Nguyệt Sơn Trang, Tần Thiên học phủ, Thần Sách Doanh liên tục có cao thủ cấp công tử xuất quan, mỗi một người đều tràn đầy tin tưởng đối với Long Môn tranh tài.
Năm nay, cùng với hàng loạt phong ba, đợt thịnh hội ba năm một lần này càng được chú ý hơn gấp bội.
Hiện tại, Lâm Nhất mãi vẫn không xuất hiện, hắn còn chưa rời khỏi sơn mạch Tịch Diệt, quay về tông môn.
Một vài lời đồn đại được truyền ra, có người nói hắn tự biết thực lực không bằng người, muốn mượn cớ tu luyện để tránh đi Long Môn tranh tài.
Thậm chí có người nói vì đắc tội đại hoàng tử nên hắn không dám tiếp tục nán lại Đại Tần, Lâm Nhất đã sớm đi xuyên qua sơn mạch Tịch Diệt, rời khỏi đế quốc.
Cuộc chiến sắp bắt đầu mà người vẫn không lộ diện, khó tránh khỏi sẽ có một vài lời nói ra nói vào, thậm chí, Vạn Bảo Các và rất nhiều thương hội còn dùng việc Lâm Nhất có tham Long Môn tranh tài hay không để mở cá cược.
Trong bầu không khí như vậy, rất khó xác định liệu có ai đang đứng sau màn, thúc đẩy những lời đồn như thế này phát triển hay không?
Lạc Già sơn.
Hân Nghiên đứng dưới một gốc cổ thụ đầy lá đỏ, gương mặt xinh đẹp quyến rũ tựa như một đóa hoa tươi, kiều diễm và ướt át.
Long Môn tranh tài sắp đến gần, cô không khỏi nhớ đến một vài chuyện bi thương. Hân Nghiên thầm nhủ, nếu đại ca vẫn còn đây thì có lẽ sẽ rất vui.
Gió thổi qua, lá đỏ như hoa ào ào rơi xuống.
Hân Nghiên duỗi cánh tay trắng như bạch ngọc ra, nhẹ nhàng kẹp lấy một chiếc lá rụng. Tay còn lại khẽ vén những sợi tóc tinh nghịch ra sau. Cô nhìn lá đỏ, bất giác mỉm cười, sự phiền muộn ẩn chứa giữa hai hàng mày thoáng chốc tiêu tán: “Tuy nhiên, bất kể thế nào, ta biết tiểu sư đệ chắc chắn sẽ xuất hiện tại Long Môn tranh tài”.
Thoáng chốc, Long Môn tranh tài mỗi ba năm một lần chỉ còn ba ngày nữa là mở màn.
Hoàng thành đế đô vô cùng náo nhiệt.
Võ giả từ trăm quận trong đế quốc ùn ùn đổ về đây, hàng ngũ nối liền không dứt, hễ là võ giả thì đều không thể bỏ qua việc trọng đại như thế này.