Hân Nghiên và Lý Vô Ưu vô cùng hoảng hốt, bọn họ không ngờ Bạch Lê Hiên cũng chạy đến sơn mạch Tịch Diệt.
Tuy nhiên, ngẫm lại cũng đúng.
Hiện tại, hắn ta thật sự không cần bế quan, nếu muốn tăng tiến thực lực trước khi Long Môn tranh tài diễn ra thì lựa chọn đến sơn mạch Tịch Diệt là một lựa chọn không tồi. Chém giết yêu thú cảnh giới Tử Phủ, tôi luyện giữa lằn ranh sống chết sẽ khiến cho thực lực của hắn tăng nhanh.
Hiển nhiên, Bạch Lê Hiên cố ý hạ xuống là vì trông thấy Lâm Nhất, sự sắc bén ẩn sâu trong mắt, khí tức trên người hắn ta đã mạnh lên không ít, sự kh ủng bố của Thánh Thể đã giúp tu vi của hắn ta kiến bộ cực nhanh, có thể nói, thời gian mãi mãi đứng về phía Bạch Lê Hiên.
Nhưng hắn ta vẫn không biết đủ, mà còn bất chấp nguy hiểm chạy đến sơn mạch Tịch Diệt tôi luyện.
Loại người này thật sự rất đáng sợ.
Ánh mắt cực kỳ sắc bén của Bạch Lê Hiên chiếu thẳng vào Lâm Nhất, hệt như một thanh kiếm bén nhọn, không hề che giấu sát ý.
Lâm Nhất đã sớm trở thành ma chướng mà hắn ta phải tiêu diệt trước khi rời khỏi đế quốc Đại Tần.
Ma chướng chưa trừ, mãi mãi không yên.
Dù mình có ngưng tụ Thánh thể thì chắc chắn sau này cũng sẽ giẫm chân tại chỗ.
Chỉ khi chém chết Lâm Nhất mới có thể loại bỏ ma chướng, để suy nghĩ được thông suốt!
Hân Nghiên nhíu mày, lạnh lùng nói: “Bạch Lê Hiên, ngươi muốn làm gì?”
“Yên tâm, trước Long Môn tranh tài, ta sẽ không ra tay với hắn”.
Bạch Lê Hiên lạnh lùng nhìn Lâm Nhất, trầm ngâm nói: “Rất nhiều người đều đang đồn rằng ngươi sẽ không tham gia Long Môn tranh tài nữa, ta hy vọng ngươi nhớ lời mình đã nói. Ân oán giữa hai chúng ta phải giải quyết trên Long Môn tranh tài, đừng không dám đi như lời đồn đấy”.
Dứt lời, hắn ta cũng không quan tâm Lâm Nhất đáp lời thế này, thân thể hắn ta loé lên, thoáng chốc biến mất trong dãy núi.
Trong mơ hồ, có thể cảm nhận được một kiếm thế đang tung hoành trong dãy núi, không chút kiêng dè lao thẳng về phía trước, chưa từng dừng lại.
Rõ ràng điểm đến của hắn ta là trung tâm của sơn mạch Tịch Diệt.
Chỉ có nơi trung tâm đó mới có thể tồn tại yêu thú cảnh giới Tử Phủ!
Lâm Nhất nở nụ cười lạnh lùng, trầm giọng nói: “Long Môn tranh tài… Ngươi muốn lấy mạng ta ư, thật là ảo tưởng quá rồi”.
Hân Nghiên thay đổi sắc mặt, nhẹ giọng nói: “Tiểu sư đệ, Bạch Lê Hiên đem lại cho ta cảm giác còn đáng sợ hơn trong hôm gió tuyết đó. Dường như hắn ta có thể bước vào Huyền Võ tầng mười bất cứ lúc nào… Thậm chí tiềm lực còn sâu không thấy đáy nữa”.
“Biến số của Thánh thể quá lớn”, Lâm Nhất gật đầu: “Dù hắn ta thăng lên Bán Bộ Tử Phủ trước khi Long Môn tranh tài diễn ra, ta cũng không cảm thấy kỳ lạ”.
Nhưng chiến ý trong lòng Lâm Nhất lại không vì thế mà mất đi chút nào.
Thánh thể có ưu thế của Thánh thể, Lâm Nhất hắn cũng có ưu thế của riêng mình, người đời đều nói tiềm lực của hắn đã hết, tất cả lá bài tẩy đều đã sử dụng.
Nhưng bọn họ lại quên…
Đại Tần đế quốc, chỉ có một mình Lâm Nhất hắn nắm giữ tuyệt kỹ của ba tông. Trong lịch sử của Đại Tần đế quốc, chưa từng có ai đi con đường giống hắn, cũng đã định sẵn là không có người nối bước.