*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ca, ta đợi huynh ở đài Long Môn”.
Lý Vô Ưu thản nhiên cười, chẳng chút lo lắng, cứ như chắc chắn Lâm Nhất sẽ không gặp chuyện bất trắc gì vậy.
Lâm Nhất nhìn sang công chúa Phượng Hoa, có rất nhiều thắc mắc hiện ra trong đầu hắn, sau một lúc do dự, hắn nói: “Công chúa điện hạ, Lâm Nhất có thể nói riêng với người vài câu được không?”
XÍU...UU!!
Trong mắt công chúa Phượng Hoa lập tức lóe lên tia khác thường, nàng ta không lên tiếng.
Nghe vậy, Lý Vô Ưu ngẩn ra, tỏ vẻ rất kinh ngạc.
“Công chúa điện hạ, tiểu sư đệ của ta rất nhát gan, gặp hắn một mình sẽ không có việc gì đâu”.
Hân Nghiên nhìn Phượng Hoa, khẽ mở đôi môi đỏ mọng.
“Cũng được”.
Một lúc lâu sau, công chúa mới nói ra hai chữ.
Hân Nghiên và Lý Vô Ưu cùng lui ra, Lâm Nhất vỗ vỗ ngựa Huyết Long, mặc dù không tình nguyện nhưng nó vẫn rời đi.
Vùng biên giới sơn mạch được bao phủ bởi sương mù rực rỡ giờ chỉ còn lại Lâm Nhất và công chúa Phượng Hoa.
Đợi sau khi mọi người đều đi hết, công chúa Phượng Hoa mới thấp giọng nói: “Có chuyện gì cứ nói!”
“Công chúa, đắc tội!”
Trước đó, thái độ Lâm Nhất rất bình tĩnh, thình lình, hắn duỗi tay ra, nhanh như chớp chộp lấy khăn che mặt của công chúa Phượng Hoa.
“Công chúa, đắc tội!”
Trước đó, thái độ Lâm Nhất rất bình tĩnh, thình lình, hắn duỗi tay ra, nhanh như chớp chộp lấy khăn che mặt của công chúa Phượng Hoa.
Lâm Nhất không màng đến hậu quả khi ra tay với công chúa.
Những nghi ngờ cứ liên tục tích tụ trong đầu hắn, đã đến tình trạng cần phải giải quyết rồi.
Nếu không, nghi ngờ mãi mãi là nghi ngờ, vĩnh viễn không có được đáp án.
Công chúa Phượng Hoa có hơi kinh ngạc, hiển nhiên, nàng ta không ngờ Lâm Nhất lại đột nhiên ra tay.
Tuy nhiên, trong khoảng thời gian ngắn, sự kinh ngạc trong mắt nàng ta đã biến mất, chỉ còn lại bình tĩnh, như một mặt hồ tĩnh lặng, không có gợn sóng, khiến người ta cảm thấy sâu không lường được.
Xoạt!
Nàng ta không hề né tránh, chỉ giơ tay lên, muốn nắm chặt cổ tay Lâm Nhất.
“Thật nhanh!”
Lâm Nhất cảm thấy kinh ngạc, hắn ra tay bất ngờ, vậy mà đối phương vẫn có thể làm ra phản ứng nhanh như vậy.
Cổ tay khẽ đảo, chỉ để lại một cái bóng, trước tiên lui ra, tránh đi thế công của đối phương, rồi lại tiến lên, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tay, một lần nữa chộp lấy khăn che mặt.
Trong lúc di chuyển, tay của hắn để lại vô số tàn ảnh trước mặt công chúa Phượng Hoa.
Thoạt nhìn thật thật giả giả, rất khó phân biệt.
“Quậy đủ chưa?”
Ánh mắt công chúa Phượng Hoa trở nên lạnh lùng, nàng ta hừ lạnh một tiếng, trở tay chộp tới, vô số tàn ảnh bị nghiền nát. Bàn tay trắng như ngọc của công chúa Phượng Hoa bóp chặt cổ tay Lâm Nhất.