*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Công chúa Phượng Hoa rủ rỉ nói, đáy mắt thoáng vẻ khinh thường.
Trên thực tế, những gì nàng ta nói đều không sai, trước khi Diệp Phong rời Tông thì hắn ta đã là hạng nhất bảng Thiên. Nay tu luyện có thành tựu, quay trở về Tông là muốn áo gấm về làng, vẻ vang trước mặt mọi người.
Nhưng lại không ngờ tới, danh tiếng của mình đã bị Lâm Nhất và Bạch Lê Hiên che lấp từ lâu.
Trên bảng xếp hạng nhân vật ưu tú mới nổi của Đế Đô thậm chí còn chẳng có cả tên của hắn ta.
Muốn lập uy thì chỉ có thể chĩa mũi nhọn vào Bạch Lê Hiên và Lâm Nhất, nhưng hai người này một thì bế quan không chịu ra ngoài, một thì bị cấm túc.
Chỉ đành phải tìm cách khác, hôm nay Lạc Dư Hàng này thực sự chính là do hắn ta cố tình mời đến.
Hắn ta hiểu rất rõ tính cách của đối phương, đoán được đối phương đến luận kiếm sẽ xảy ra chuyện gì. Nếu như Lâm Nhất không xuất hiện thì hắn ta sẽ tự mình ra tay để diễn tròn vai diễn này.
Nhưng không ngờ được, Lâm Nhất lại đột nhiên xuất hiện.
Không chỉ đã khôi phục lại tu vi, còn thành công đuổi cổ Lạc Dư Hàng đi, khiến vở kịch mà hắn ta vất vả bày ra này đổ bể hết, hắn ta làm sao mà không nổi điên cho được.
Hiện giờ, cục tức này không đổ hết lên người Lâm Nhất thì còn đổ vào ai được nữa?
Lâm Nhất trên đài cao không hiểu được khúc mắc trong câu chuyện này, hắn chỉ cảm thấy đối phương quá là vô lý, bảo hắn đi xin lỗi, còn lâu hắn mới làm được.
Lại nói, Diệp Phong này trước đó có thái độ khinh thường Trần Huyền Quân khiến hắn cảm thấy khó chịu từ lâu rồi.
Đường đường hạng nhất bảng Thiên, lại đi giúp một kẻ ngoại Tông, khinh thường đệ tử bản Tông.
Hành vi thế này thực sự khiến người ta khó mà chấp nhận được.
“Sư huynh chẳng qua khuyên ngươi mấy câu, sao nhìn bộ dạng ngươi còn như muốn ra tay với ta không bằng?”
Diệp Phong sa sầm mặt, lạnh giọng quát.
Uỳnh!
Lời vừa dứt, một luồng uy áp đáng sợ bung ra từ trên người hắn ta.
“Bán Bộ Tử Phủ!”
Mấy trưởng lão trấn thủ trên đài cao đều thoáng thay đổi sắc mặt, ngay sau đó trên mặt đều lộ nét vui mừng.
“Diệp Phong, ngươi đã thăng cấp Bán Bộ Tử Phủ rồi sao?”
“Rời Tông nhiều năm, chu du khắp các quốc gia, nếu như không có chút cảnh giới này, ta nào có mặt mũi để quay về Tông nữa”.
Diệp Phong hờ hững nói, đầu mày đuôi mắt thoáng vẻ kiêu ngạo.
“Ha ha ha, hay lắm!”
“Không hổ là hạng nhất bảng Thiên của Kiếm Các ta, vậy mà đã thăng cấp lên Bán Bộ Tử Phủ, lần này trong Long Môn tranh tài sắp tới, Kiếm Các ta có hy vọng rồi”.