Rõ ràng Mai hộ pháp có thể dễ dàng chữa trị sợi huyền mạch bị hư hại của hắn, nhưng ông ấy đã không làm vậy.
Lẽ nào ông ấy cho rằng, dù hắn luyện hoá ba sợi tu vi bản nguyên cũng chưa chắc có thể trở thành đối thủ của Bát công tử ư?
Vừa nghĩ tới đây, tâm trạng Lâm Nhất trở nên hơi nặng nề.
Chung quy Bát công tử vẫn là những ngọn núi lớn sừng sững trước mặt hắn.
Long Môn tranh tài, không thể tránh mặt những người đó!
Nhưng ở đời nhất định phải có dũng khí tiến về phía trước, núi cao còn có núi cao hơn, vậy có thể cao hơn trời không?
Con đường kiếm khách vốn phải đi ngược với trời, lòng hướng về kiếm, kể cả trời cũng phải vạch ra một lối đi cho hắn!
Huống gì là những ngọn núi này, kiếm ở trong tay, chém ngay là được.
Lâm Nhất bình tĩnh lại, xoay người kính cẩn thi lễ ba lần.
Ngoài cách giành chiến thắng trong Long Môn tranh tài, không gì có thể báo đáp ân tình của Mai hộ pháp.
Bí mật của ba sợi bản nguyên đã phá giải, chắc hẳn cấm chế của Mai trang cũng không thể giam cầm được ta.
Vì đã có ý định rời đi, Lâm Nhất không ở lại đây thêm nữa.
Trên đường đi rất suôn sẻ, hắn không gặp bất cứ trở ngại nào.
Có lẽ Mai hộ pháp vẫn luôn đứng ở đâu đó dõi theo hắn, thấy hắn đã khôi phục tu vi nên mới phá giải cấm chế.
“Đại ca!”
Vừa ra khỏi Mai trang đã nghe thấy một tiếng gọi, hắn ngẩng đầu nhìn qua, là Lý Vô Ưu với nụ cười tươi rói trên môi.
Nhìn thấy Lý Vô Ưu, Lâm Nhất khó hiểu hỏi: “Sao đệ lại ở đây?”
Chỗ ở của Mai hộ pháp được coi là cấm địa của tông môn, nếu không được cho phép thì người ngoài không thể đến gần.
“Các huynh đệ Lạc Già Sơn lo lắng cho huynh lắm đấy... Hôm đó Mai hộ pháp cứ xụ mặt, ta sợ ông ta lại cắt thêm một sợi huyền mạch của huynh nên đã lén đi theo. Nhưng điền trang này là nơi quái quỷ nào vậy, ta đi lòng vòng mấy ngày mà mãi không thể vào trong”.
Lý Vô Ưu cười vô tư trả lời, chỉ là khi nhắc đến Mai trang thì có vẻ bực bội, hiển nhiên đã chịu khổ cực.
Lâm Nhất bật cười, Mai hộ pháp bố trí cấm chế, đệ vào được mới là lạ đấy.
“Ta không sao, huyền mạch không bị đứt, ngược lại còn có thu hoạch ngoài ý muốn”.
Lâm Nhất xua tan nỗi lo lắng của đối phương, nhưng không nói rõ ràng.
“Thu hoạch gì ạ?”
Hai mắt Lý Vô Ưu sáng rực lên, hắn ta lập tức có hứng thú.
“Lát nữa ta sẽ kể sau, đệ nói cho ta biết gần đây có chuyện gì xảy ra không trước đã”.
“Hì hì, còn gần một tháng nữa Long Môn tranh tài sẽ diễn ra nên có nhiều việc lắm. Ta sẽ nói về Bạch Lê Hiên trước, sau khi về tông hắn ta đã bế quan, nghe nói trước khi bế quan, vì lửa giận khó tan, hắn ta đã đánh nát liên tiếp ba con rối cơ quan. Các tông môn ở xa đã đến Đế Đô trước, dạo này hoàng thành náo nhiệt lắm, còn có cả những vụ cá cược”.
“Cá cược?”