*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mai hộ pháp nở một nụ cười đắng chát, thở dài: “Ngươi đừng trách Các chủ, ngài ấy làm vậy là muốn bảo vệ ngươi. Có rất nhiều chuyện không thể nói rõ trong vài ba câu được, ngươi chỉ cần biết rõ một việc, nếu tỏa sáng quá mức thì người chết kế tiếp chính là ngươi. Không khiến người khác chú ý sẽ an toàn hơn rất nhiều”.
“Ngay cả khi cắt đứt một sợi huyền mạch ư?”, Lâm Nhất cười tự giễu.
“Đúng, ngay cả khi cắt đứt một sợi huyền mạch”.
Mai hộ pháp lộ vẻ nghiêm túc và cẩn trọng, ông ta trịnh trọng nói từng chữ một.
Ánh mắt ông ta đảo quanh từng gốc cây ngọn cỏ trên vách Sám Hối, khẽ nói: “Có rất nhiều tiền bối Kiếm Các từng bị đưa đến vách Sám Hối, ở nơi này, có người phát điên, có người sa đọa, có người nhập ma, cũng có người niết bàn trọng sinh”.
Mãi một lúc lâu sau, Mai hộ pháp mới quay sang nhìn Lâm Nhất, thấp giọng nói: “Bảo trọng”.
Khi trong vách Sám Hối chỉ còn lại mình Lâm Nhất, sự cô tịch và tiêu điều nơi đây bủa vây lấy hắn.
Từng đợt khí lạnh tràn vào tim.
Ngay cả tiếng gió cũng trở nên bất ổn, mọi âm thanh dường như biến mất, yên tĩnh đến đáng sợ.
Lâm Nhất khoanh chân ngồi xuống, vận chuyển chân nguyên để trị thương.
Hắn tự cắt huyền mạch, tạo thành thương tổn nặng nề, nếu không tĩnh dưỡng trong một khoảng thời gian ngắn thì khó mà khôi phục.
Nhìn vào bên trong cơ thể, hắn phát hiện sợi huyền mạch thứ chín đã vỡ thành từng đoạn, gốc rễ rách nát, nhìn mà giật mình.
Dáng vẻ thảm hại như vậy lại khiến người ta cảm thấy bất đắc dĩ.
Hiện tại, hắn cần phải thăng cấp lên Huyền Võ tầng chín một lần nữa, so với võ giả bình thường thì việc này không chỉ khó hơn gấp mười lần.
Có lẽ… có lẽ mất nhiều năm cũng chưa chắc thành công.
“Đây là…”
Nhưng ngay lúc đó, hắn cảm thấy rất kinh ngạc khi phát hiện trong cơ thể bỗng dưng có thêm ba dấu ấn màu vàng.
Mỗi dấu ấn đều ẩn chứa chân nguyên vô cùng vô tận.
Bất kể là chất lượng hay số lượng thì luồng chân nguyên này cũng đều hơn xa so với chân nguyên của Lâm Nhất ở thời kỳ đỉnh cao. Một dấu ấn có thể sánh ngang với chân nguyên Huyền Võ tầng chín của hắn.
Lâm Nhất mở mắt, trong mắt hắn lóe lên tia khác thường.
Đây là tu vi bản nguyên!
Lúc trước, trên quảng trường Tiêu Vân, Mai hộ pháp đã đánh lên vai hắn ba chưởng, hóa ra, ba chưởng này không hề đơn giản.
Nhưng khi hắn định hấp thu chân nguyên trong dấu ấn thì lại gặp lực cản. Sợi huyền mạch bị đứt gãy truyền đến cảm giác đau đớn.