*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ngoài người của Kiếm Các ta, e rằng người ngoài sẽ khó mà chấp nhận được việc tầng mười của bảo điện không hề có bảo vật gì cả”.
Trưởng lão chấp kiếm thất vọng cười một tiếng, khẽ thở dài.
Kiếm Các dùng kiếm lập tông, cùng là kiếm khách, ít nhiều gì cũng cùng một chí hướng, dù có cách biệt sinh tử cũng có thể thấy cảm động vì câu chuyện từ xa xư kia.
Lạc Phong cười nhạo: “E rằng rất có khả năng Ma Diễm Tông và mấy tông môn khác ra tay với Kiếm Các ta là vì cái gọi là bảo vật ở tầng mười này”.
“Hừ, đám người này cũng là tự chuốc hoạ vào thân thôi, cũng coi như cho bọn họ một bài học”.
Nét mặt trưởng lão chấp kiếm không chút cảm xúc, ông ta lạnh lùng nói.
Nói đến chuyện này, Lâm Nhất vẫn thấy hơi áy náy, hắn chắp tay nói: “Đệ tử hành động hơi lỗ mãng, mang đến phiền phức cho Kiếm Các rồi…”
Có điều hắn còn chưa nói xong, trưởng lão chấp kiếm và những trưởng lão khác lại nở nụ cười.
Khi hắn đang thấy khó hiểu, Lạc Phong cười nói: “Lâm Nhất, có lẽ ngươi vẫn chưa hiểu tác phong của Kiếm Các, ở Đại Tần đế quốc này, Lăng Tiêu Kiếm Các làm gì cũng rất ít khi lui bước. Tổ sư Kiếm Vô Danh có dạy, Lăng Tiêu Kiếm Các, lấy kiếm lập tông, lấy kiếm làm người, kiên cường bất khuất, thà chết không hàng. Chỉ cần có khí thế này, cho dù Kiếm Các không tránh khỏi việc sa sút thì cũng sẽ không diệt vong, hiểu chưa?”
Lâm Nhất ngây người, vô cùng xúc động, lấy kiếm lập tông, lấy kiếm làm người.
Trưởng lão chấp kiếm tiếp lời: “Hôm nay dù không phải ngươi mà là đệ tử khác, Kiếm Các vẫn sẽ bảo vệ. Nếu hôm nay rút lui, sau này sao Kiếm Các còn có thể đứng vững ở đế quốc được nữa. Biết bao năm trôi qua, Hỗn Nguyên Môn nhớ mãi không quên, cướp lấy sơn môn, tiêu diệt truyền thừa của ta. Nhiều lần như ngàn cân treo sợi tóc đều không thể như ý bọn họ, vì Lăng Tiêu Kiếm Các ta dựa vào khí phách này”.
“Đệ tử đã hiểu”.
Lâm Nhất gật đầu, không nhiều lời nữa.
“Ừm, vậy tạm thời như thế đi, có điều bảo vật ngươi nộp lên hôm nay quá to lớn, ta cũng không thể quyết định được sẽ thưởng như thế nào, phải trở về thỉnh giáo Mai hộ pháp mới có thể ra quyết định”.
Trưởng lão chấp kiếm trầm ngâm nói: “Ngươi yên tâm, chắc chắn tông môn sẽ không để ngươi chịu thiệt thòi”.
“Không cần vội đâu ạ, đệ tử lui xuống trước”.
Trưởng lão chấp kiếm nhìn bóng lưng Lâm Nhất rời đi, trên mặt lộ vẻ vui mừng, nhân phẩm của Lâm Nhất này đúng là không tệ.
Chẳng trách có thể đồng thời được Mai hộ pháp và Các chủ xem trọng, nhiều bảo vật như vậy, nói đưa là đưa.
Cho dù có giữ lại một phần thì hắn cũng đã đền đáp công ơn tông môn bảo vệ mình, bọn họ cũng không liều mạng phí công.
Những trưởng lão xung quanh đều tỏ vẻ bùi ngùi, nếu là bọn họ, chưa chắc bọn họ có được định lực như Lâm Nhất.
Nhiều bảo vật như vậy, ai dám nói mình không động lòng chút nào chứ?
Những tông môn khác trong hoang nguyên Tịch Diệt cũng đã rời đi.
Nhưng Lăng Tiêu Kiếm Các không