Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1151:




Khí thế toàn thân Lâm Nhất như lửa, trong mắt hắn không hề có vẻ sợ sệt và nhát gan, một tay hắn cầm kiếm, chạy như điên trong đại điện.  
Rầm rầm rầm!  
Trong lúc chạy, kiếm thế vô tận rít thành tiếng, lao đi như nước sông dâng trào tạo thành sóng lớn.  
Thuỷ Vô Ngân và Kinh Tuyệt vừa ngã xuống đất lập tức cảm thấy khó thở vì cơn sóng thần này.  
Họ chật vật đỡ đòn, cắn răng chống cự, nhưng sự tự tin đang dần sụp đổ.  
Một kiếm xuyên chín tầng mây, một kiếm quét ngang bốn phương, một kiếm chém dọc tám hướng, một kiếm chặt đứt mây trôi.  
Mây giăng chín tầng, bốn phương tám hướng!  
Lâm Nhất không cho đối phương một cơ hội nào, trong lúc chạy, toàn thân hắn phóng ra bá khí vô tận, đồng thời thi triển Bá Kiếm.  
Bùm!  
Kiếm quang chói loá, sáng rực như ban ngày đánh tan sự tự tin cuối cùng của đối phương. Hai người suýt bị kiếm quang chém thành hai nửa, xương sườn ở ngực bị gãy, lục phủ ngũ tạng nứt ra, trọng thương nằm liệt dưới đất, thở nặng nề.  
Trong tay hai người đồng thời xuất hiện một miếng ngọc giản, nhưng khi họ sắp bóp nát thì bắt gặp một ánh mắt lạnh như băng, lập tức bất giác rùng mình, dừng động tác bóp nát ngọc giản.   
“Muốn đi à? Cũng không phải không thể, để túi trữ vật của các ngươi lại đã”.  
Lâm Nhất cười khẩy, đã suýt dồn hắn vào đường cùng mà còn muốn rời đi dễ dàng ngay trước mặt hắn ư?  
Không thể nào!  
Thuỷ Vô Ngân cắn răng: “Lâm Nhất, không cần phải quá đáng như vậy. Lúc sư tỷ và sư huynh của ngươi gặp ta ở tầng sáu, ta cũng đâu dồn họ vào đường cùng”.  
Vừa nói, Thuỷ Vô Ngân vừa lấy một bình đan Hàn Vân từ trong túi trữ vật ra.  
Không cần nói cũng hiểu ý đồ của hắn ta.  
“Hi vọng ngươi không lừa ta”.  
Lâm Nhất cầm lấy bình đan dược, nhìn đối phương khẽ gật đầu.  
Thuỷ Vô Ngân thở phào rồi bóp nát ngọc giản, ánh sáng bao phủ, hắn ta không cam lòng biến mất khỏi tầng chín bảo điện.   
“Tốt nhất ngươi nên chết ở tầng mười, đừng có ra ngoài!”  
Kinh Tuyệt lạnh lùng ném túi trữ vật của mình ra, đồng thời bóp nát ngọc giản trong tay.  
Trong túi trữ vật của hắn ta có một thanh bảo đao thượng cổ, giá trị không kém gì những thanh bảo kiếm trong tầng chín này.  
Khi ném nó ra, lòng hắn ta đau như cắt, không thể nào diễn tả nỗi đau mất đi thứ mình yêu thích nhất đó bằng lời.  
“Yên tâm, ta nhất định sẽ làm ngươi thất vọng”.  
Lâm Nhất ngoắc tay hút túi trữ vật của đối phương vào tay mình, bình tĩnh đáp.  
...  
Hoang nguyên Tịch Diệt, trong trận pháp hắc liên lần lượt xuất hiện hai bóng người!  
“Kinh Tuyệt!”  
“Thuỷ Vô Ngân!”  
Trưởng lão của Thất Tuyệt Bảo và Ma Nguyệt Sơn Trang kinh ngạc thốt lên, nhìn thấy vết thương đáng sợ trên người cả hai, họ lập tức sửng sốt.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.