Chỉ trong tích tắc, Lâm Nhất đã bước ra chín bước, chín cái bóng cùng vung kiếm lên hệt như một đóa hoa bao lấy đối phương ở trung tâm. Tại nơi đó, chín luồng kiếm quang của hắn khó phân thật giả.
Tuy nhiên, bất kể là thật hay giả, tất cả đều đâm vào khoảng không.
Núi có thế, gió vô hình, mây vô thường, nước vô ảnh.
Thân pháp của đối phương vô cùng thâm sâu, chính là mây vô thường, như đám mây trên trời cao, có hình dáng đó, nhưng lại liên tục thay đổi. Đâm trúng đối phương cũng như đâm vào một đám mây, rõ ràng là trúng nhưng lại trống rỗng.
“Thật thú vị!”
Mắt Lâm Nhất lóe sáng, đây là lần đầu hắn nhìn thấy thân pháp kỳ diệu như thế, có thể thi triển toàn bộ hàm nghĩ của mây lên đến đỉnh cao, quả thật khiến hắn được mở rộng tầm mắt.
Thất Huyền bộ, Kim Ô tung cánh.
“Tuy nhiên, ta đã nói sẽ không để ngươi đâm trúng ta thêm lần nào nữa”.
Lâm Nhất giang hai tay ra, thoáng chốc, chín cái bóng xếp chồng lên nhau, một luồng ánh sáng vàng bùng lên, hắn lập tức lui về sau ngay giữa không trung.
Thân pháp cực kỳ linh hoạt khiến một kiếm của người mặc áo trắng chém vào hư không.
Thịch thịch thịch!
Thoáng chốc, hai bóng người lại lần nữa giao thủ.
Thủy Nguyệt kiếm pháp mờ ảo vô định, khi thì như gió xuân, lúc lại như sấm sét được thi triển một cách hoàn mỹ trong tay Lâm Nhất.
Giữa không trung không ngừng vang lên những tiếng kinh hô, chân nguyên cuộn trào, kiếm ý điên cuồng va chạm.
“Băng!”
Sắc mặt Lâm Nhất bỗng trở nên rét lạnh, đánh ra sát chiêu của Thủy Nguyệt kiếm pháp – Sương Hàn Vạn Lý.
Dù ngươi có là một đám mây thì cũng phải ngoan ngoãn bị đóng băng.
Chí âm tạo hàn, kiêu ngạo tột đỉnh, Sương Hàn Vạn Lý.
Trong lối đi chật hẹp phủ kín một tầng băng sương dày nặng, kiếm thế vô hình ùn ùn kéo đến từ bốn phương tám hướng, đồng loạt hướng về phía người mặc áo trắng.
Bên dưới sương hàn, người nọ bị kiếm thế mênh mông đông cứng thành một khối băng.
Lấy lực phá xảo, cũng xem như một cách chính diện để phá giải thân pháp của đối phương. Một luồng ánh sáng vàng lóe lên, lúc này, lâm Nhất đã xuất hiện phía trước khối băng kia, hắn duỗi tay đâm ra một kiếm.
“Ngươi thua!”
Mũi kiếm chạm vào khối băng tạo thành một tiếng “rắc”, khối băng lập tức nổ tung, nhưng bên trong lại không có ai cả.
Lâm Nhất biến sắc, vội quay đầu nhìn lại, một tia sáng lạnh chiếu vào mi tâm hắn, khiến hắn không dám vọng động.
Roẹt!
Tia sáng lạnh đâm rách da thịt Lâm Nhất, máu tươi rỉ ra. Đó chính là kiếm trong tay người áo trắng, chỉ cần mũi kiếm tiến sâu thêm một chút nữa thôi, Lâm Nhất hẳn phải chết.
“Đâm trúng ta xem như ngươi thắng”.
Âm thanh máy móc nặng nề lại vang lên, nhưng sau đó, người mặc áo trắng đột nhiên nói: “Tuy nhiên, ngươi đã thông qua khảo nghiệm, với thực lực của ngươi, muốn tìm thấy sơ hở mà ta cố tình để lộ không phải chuyện khó”.
Vèo!