Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1093:




“Nhưng vẫn khó thoát khỏi cái chết, Hỗn Nguyên Môn lấy ba đánh một, bị đánh hội đồng thì làm sao sống nổi?”  
Rất nhiều đệ tử tông môn khác thấy cao thủ nòng cốt của hai tông môn này đánh nhau thì mừng rỡ. Tốt nhất là cả hai phe đều bị thương và chết đi, như vậy khi bảo điện mở sẽ bớt vài đối thủ cạnh tranh.  
“Chương Viêm, Triệu Tuyền, Tiêu Minh, người của Hỗn Nguyên Môn các ngươi đều hèn hạ vậy sao? Thích lấy nhiều đánh ít, có giỏi thì một chọi một với ta!”  
Trần Huyền Quân lạnh giọng khiêu khích với vẻ mặt u ám.  
“Khà khà, Trần Huyền Quân, đừng nói nhiều, đối phó với người của Lăng Tiêu Kiếm Các các ngươi thì cần gì phải nói đạo lý?”  
“Một chọi một? Trần Huyền Quân, ngươi nghĩ cũng hay thật đấy”.  
“Đừng trách chúng ta độc ác, nên trách kiếm pháp của Lăng Tiêu Kiếm Các quá tệ, trách bản thân ngươi quá kém cỏi!”  
Ba đệ tử nòng cốt của Hỗn Nguyên Môn tỏ ra khinh thường, không đếm xỉa tới lời khiêu khích cũng như không mắc mưu của Trần Huyền Quân.  
Có thể giải quyết thù riêng bằng cách đánh hội đồng, cớ sao phải một chọi một? Nếu chết dưới kiếm của đối phương thì chẳng phải tổn thất lớn ư?  
Ba người bọn họ vẫn tỉnh táo trong cuộc giao dịch này.  
“Kiếm Chước Dương, Ánh Sáng Đại Nhật!”  
Đối mặt với ba đệ tử nòng cốt Hỗn Nguyên Môn có thực lực chỉ kém mình một chút, Trần Huyền Quân vận chuyển chân nguyên đến cực hạn, kiếm thế vô tận ngưng tụ quanh người bắn ra một tia kiếm quang sáng rực như mặt trời, kiếm mang dao động, có cảm giác như mặt trời đè.  
Trong mắt ba người Chương Viêm thoáng hiện vẻ kinh ngạc, hiển nhiên họ không ngờ thực lực của Trần Huyền Quân lại mạnh đến vậy.  
Nhưng họ không hề hoảng loạn, ba người cười khẩy, đứng song song nhau.   
Khi tia kiếm quang kia sắp hạ xuống, lực lượng Long Tượng cổ xưa tràn ngập trên người, họ đồng loạt hét lớn.  
Viêm Vân Quyền, Nộ Diễm Cuồng Thiêu!  
Lực lượng Long Tượng của ba người hoà vào nhau rồi bất ngờ bùng cháy, ngưng tụ thành biển mây mênh mang. Mây khói bao phủ, quyền uy lớn mạnh như một ngọn lửa căm phẫn, cuồng bạo, cháy hừng hực không tắt.  
Ba người bay lên thi triển sức mạnh ngựa phi rồng lượn, lao thẳng về phía tia kiếm mang rực rỡ kia.  
Rầm rầm rầm!  
Quyền mang cuồng bạo đánh vào kiếm mang tạo ra những tiếng nổ kinh thiên động địa, kiếm thế sáng rực xuất hiện một vết nứt, sau đó dần dần nứt toác ra.  
Răng rắc!  
Ngay sau đó kiếm mang vỡ vụn, Trần Huyền Quân hộc máu văng ra xa.  
Với sức một người, nếu so chân nguyên thì chênh lệch vẫn còn quá lớn.  
Dù kiếm pháp của hắn ta có mạnh đến đâu cũng không thể bù qua sớt lại, không đủ sức xoay chuyển trời đất.  
Ba người Chương Viêm lạnh nhạt, trong mắt đầy lạnh lẽo: “Trần Huyền Quân, hôm nay coi như ngươi xui xẻo. Chúng ta chưa gặp được Lâm Nhất, đành phải bắt đầu với ngươi trước. Cứ yên tâm, sau khi ngươi chết, sư đệ và sư muội của ngươi cũng sẽ đi theo ngươi”.  
“Đừng mơ tưởng!”  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.