*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong không khí tràn ngập nguyên tố thuộc tính hỏa, vô cùng nóng bỏng, dù có rung động như thế nào thì suy cho cùng, hoang nguyên Tịch Diệt vẫn là cấm địa.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, dường như khiến biển lửa vô hình gợn sóng, người ở trong đó có cảm giác như đang ngâm mình trong vạc nước sôi, có vô số ngọn lửa vô hình không ngừng tràn vào cơ thể.
Mọi lúc mọi nơi, bọn họ đều phải hết sức cẩn thận, liên tục vận dụng chân nguyên để bảo vệ cơ thể.
Chỉ cần một chút lơ là ắt sẽ bị bỏng, nghiêm trọng hơn nữa chính là bị đốt thành thây khô.
Hoang nguyên mênh mông trải dài mấy vạn dặm, còn rộng lớn hơn một quận của Đại Tần đế quốc. Nghe đồn, ở thời thượng cổ, nơi đây có phong thủy cực tốt, linh khí dồi dào, tiên thảo linh dược đầy đất, và từng có một tông môn hùng mạnh tồn tại.
Phóng mắt nhìn ra xa, ở nơi tận cùng, có thể thấy một vết nứt trên vòm trời.
Nhìn xuyên qua vết nứt kia, có một đóa hoa sen màu đen vô cùng quái đản như ẩn như hiện.
“Ma Liên đã xuất hiện, có lẽ khoảng vài ngày nữa, mật cảnh sẽ chính thức mở ra”.
Thực lực của Lạc Phong trưởng lão mạnh hơn Lâm Nhất rất nhiều, ông ấy có thấy rõ đóa hoa sen màu đen đang trôi nổi bên trong khe nứt.
Cộp cộp cộp!
Đúng lúc này, có tiếng vó ngựa lao nhanh đến. Một đoàn quân toàn thân thiết giáp, cờ sí tung bay xuất hiện trong tầm mắt. Vó ngựa giẫm lên mặt đất khiến bụi bay mù mịt, đội quân kia nhanh chóng tiến đến gần bọn họ.
Lâm Nhất có thể thấy rất rõ trên những lá cờ kia có thêu hai chữ cổ rất lớn: Thần Sách.
Trong mắt các đệ tử Kiếm Các lóe lên tia kinh ngạc, trái lại, các vị trưởng lão và chấp sự có vẻ bình tĩnh hơn.
Không bao lâu sau, chiến kỵ của Thần Sách Doanh đã dừng lại trước mặt mọi người. Sau khi nhìn thấy Lạc Phong, người dẫn đầu đội ngũ liền xuống ngựa, chắp tay nói: “Lạc trưởng lão, đã lâu không gặp, xin quý tông hãy đưa danh sách cho ta”.
Lạc Phong bước lên, đưa cho đối phương một cuốn thẻ tre.
Sau khi nhận lấy thẻ tre, người nọ điểm danh từng người một, rồi phát cho mỗi người một miếng ngọc giản.
Ngọc giản mát lạnh, hai mặt trái phải đều có khắc linh văn, có thể cảm giác được nó là một loại chìa khóa.
“Lâm Nhất?”
Khi gọi đến tên Lâm Nhất, trong mắt người nọ lóe lên một tia khác thường, có lẽ người trong Thần Sách Doanh cũng biết việc hắn và Liễu Nguyệt xảy ra mâu thuẫn trong phủ công chúa.
“Liễu tướng quân là một người ngay thẳng, sẽ không thiên vị vì tiểu bối xảy ra mâu thuẫn, ngài ấy cũng không rảnh ra tay với ngươi. Nhưng ngươi nên có cử chỉ khách sáo với đại tiểu thư một chút thì tốt hơn”.
Người nọ nhìn về phía Lâm Nhất, trầm giọng nói. Trong lời nói của hắn ta cũng không có bao nhiêu uy hiếp.