Độc Tôn Tam Giới

Chương 3567: Đều là Một chiêu




Cát trưởng lão tụ khí ngưng thần, bắt đầu chuẩn bị đánh ra sát chiêu. Không thể nghi ngờ, lần này trong lòng Cát trưởng lão có lửa giận, cho nên một chiêu này hắn căn bản không định tùy tiện đánh ra.
Tuy rằng chưa chắc đã vận dụng mười thành công lực, nhưng mà không thể nói trước được, nhất định là sát chiêu.
- Tiểu Chân trưởng lão, ngươi nên cân nhắc cho kỹ. Quyền cước không có mắt.
Cát trưởng lão dường như đang nhắc nhở Giang Trần, lại đang uy hiếp Giang Trần vậy.
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
- Động thủ đi.
Giang Trần cũng âm thầm vận dụng Thần Ma kim thân, hắn bây giờ là thần đạo cửu trọng, Thần ma kim thân đã sớm tu luyện tới trạng thái cực hạn. Lực phòng ngự của thân thể ngay cả chống lại thần đạo cửu trọng cũng hoàn toàn có thể chống được một quyền.
Đừng nói là Cát trưởng lão này chỉ là một thần đạo thất trọng bình thường.
Cát trưởng lão không chịu được vẻ hời hợt này của Giang Trần, hắn cắn răng một cái, thân thể đột nhiên hóa thành một đạo quang mang, trước nắm tay hắn ngưng tụ thành một đạo hư ảnh, giống như là một con hổ đói đột nhiên đánh về phía trước vậy.
Hàn Sảng nhìn thấy Cát trưởng lão dùng chiêu này, lông mi cũng hơi nhíu lại.
Hiển nhiên nàng đối với việc Cát trưởng lão trong lúc đọ sức với người nhà lại dùng chiêu này có chút bất mãn.
Nhưng mà Giang Trần thủy chung vẫn không có động tĩnh gì. Thấy Cát trưởng lão nện một quyền tới, Giang Trần thậm chí mí mắt còn không thèm động một chút.
Lửa giận trong lòng Cát trưởng lão càng vượng, quyền tới gần lại thêm một phần lực đạo, hugn hăng nện tới.
Nhưng mà lúc này Giang Trần bỗng nhiên nhấc cánh tay lên, ngón tay khẽ quấn, vẽ một vòng, một đạo vòng tròn màu vàng giống như vòng xoáy, khuếch tán từng vòng ra ngoài.
Oanh.
Quyền cương kia trong vòng xoáy này giống như thoáng cái bị lực lượng nào đó thôn phệ, cơ hồ tất cả công kích mạnh mẽ tới bao nhiêu thoáng cái đã bị cắn nuốt sạch sẽ.
Ngón tay của Giang Trần lúc này cũng nhẹ nhàng buông xuống.
Từ đầu tới đuôi bước chân Giang Trần căn bản không có di chuyển lấy một cái, thậm chí thân thể cũng không di chuyển, ngón tay chỉ nhẹ nhàng vẽ một vòng tròn mà thôi.
Cát trưởng lão đứng nguyên tại chỗ, trong mắt hiện lên vẻ bối rối. Một quyền này tại sao bỗng nhiên lại bị ngăn cản, giống như bỗng nhiên bị cắn nuốt vậy.
Giống như nện một quyền vào trong cục bông. Sau đó không còn chút lực đạo gì nữa.
Giang Hoàn bỗng nhiên cười rộ lên:
- Quyền này đánh quá mức hữu hảo. Cát lão nên ra tay mạnh hơn nữa.
Cát trưởng lão đỏ mặt tía tai, hắn thực sự không có nương tay. Chẳng những không có nương tay, hơn nữa cuối cùng còn thêm một phần lực lượng, việc này người sáng suốt cũng nhìn ra được.
Thế nhưng mà cho dù là vậy, thậm chí ngay cả cơ hội công kích tới người đối phương cũng không có, người ta chỉ động đầu ngón tay, đã đem công kích của hắn hóa giải.
Đây là thần thông đáng sợ tới bực nào.
Cát trưởng lão có chút buồn bực, lại có chút căm tức. Trên mặt nóng rát, đứng nguyên tại chỗ, tiến cũng không được, lùi cũng không xong.
Tên trưởng lão thấp kia cũng hồ nghi không thôi. Hắn có chút hoài nghi Cát trưởng lão hạ thủ lưu tình. Thế nhưng mà dường như Cát trưởng lão hoàn toàn không có động cơ nào hạ thủ lưu tình a.
Nếu như không có hạ thủ lưu tình, tại sao kết cục trước mắt lại trở thành như vậy. Chẳng lẽ người trẻ tuổi kia đã cường đại tới mức dùng một đầu ngón tay cũng có thể phá hủy công kích của đối phương?
Chuyện này dường như cũng không có bất kỳ khả năng gì a.
Có thần thông như vậy, sao lại lăn lộn tới Sát Tinh tông? Ở trong đại tông môn lớn hơn cũng có thể lăn lộn kiếm miếng cơm ăn được a.
Chẳng lẽ là vừa ý Hàn tông chủ? Chuyện này càng thêm vô nghĩa. Hàn thiếu nãi nãi tuy rằng phong tình vạn chủng, cuối cùng cũng là quả phụ. Không về nhà chồng hôn phu đã chết. Tuy rằng không thể nói nàng khắc phu, nhưng mà thanh danh bên ngoài rất là không tốt.
Cho nên bọn họ nghĩ tới nghĩ lui, đều cảm thấy việc này cổ quái vô cùng.
- Cát trưởng lão, một chiêu đã thăm dò qua. Ngươi cảm thấy thế nào?
Hàn Sảng thấy Giang Trần nhẹ nhõm tiếp nhận một kích của cát trưởng lão, lực lượng thoáng cái đầy đủ hơn rất nhiều.
Các ngươi không phải muốn đâm chọt ta soa? Không phải cảm thấy Hàn Sảng ta qua loa mang hai trưởng lão về sao? Hiện tại kết quả tỷ thí đã ra, các ngươi thấy thế nào?
Cát trưởng lão đỏ mặt tía tai, thẹn đỏ mặt, không có nơi để trốn.
- Được rồi, năng lực lão Cát ta chỉ có thể, không thăm dò được cái gì. Nhưng mà có thể nhẹ nhàng tiếp một chiêu của ta như vậy, thực lực tiểu Chân trưởng lão chắc có lẽ không kém.
Một chút bình luậ nấy hắn đã tận lực khắc chế. Cuối cùng vẫn còn nói được mấy lời có chút lương tâm.
Trong lòng Hàn Sảng vô cùng thoải mái, nhìn thấy Cát trưởng lão cúi đầu nhận sai, lần đọ sức này, tương đương là Hàn Sảng nàng thăng.
Nước cờ này coi như đi đún.g
- Từ trưởng lão, ngươi muốn đi thử một lần không?
Hàn Sảng lại đưa mắt nhìn qua trưởng lão lùn hơn kia.
Từ trưởng lão kia cười hắc hắn:
- Vừa rồi Cát trưởng lão dùng một chiêu, vậy lão Từ ta cũng dùng một chiêu. Lần này có thể đổi lại là Chân trưởng lão hay không?
Giang Hoàn thấy đối phương chỉ mặt điểm danh mình xuất chiến, nghiêm túc nói:
- Muốn tính toán tới ta sao? Cũng đừng trách ta không nhắc nhở tốt. Tính tình của ta cũng không tốt như cháu ta đâu.
Từ trưởng lão cười hắc hắc:
- Đồng môn luận bàn mà thôi, Chân trưởng lão không nên nói vậy.
Giang Hoàn tiện tay ném trái cây mà vừa mới ăn được một nửa, miệng còn lầm bầm nói những lời không rõ ràng:
- Vậy để cho ngươi mở mang tầm mắt. Chúng ta là người Hàn tông chủ vừa ý, dấu diếm bổn sự một chút các ngươi còn tưởng rằng ta là hỗn đản ăn không ngồi rồi sao?
Nói xong, thân thể Giang Hoàn đột nhiên di động, sau một khắc tới khu vực chính giữa.
Thân pháp này lập tức khiến cho trong lòng ba người kia nghiêm túc.
Xem ra vị này quả thực không phải là người thật giả lẫn lộn a.
Trong lòng Từ trưởng lão có chút căng thẳng:
- Vẫn giống như vừa rồi hay sao?
Giang Hoàn lắc đầu:
- Ta không phải là người nhìn người khác đánh không hoàn thủ. Như vậy ta cũng chỉ dùng một đầu ngón tay, nếu như ngươi có thể ngăn được một đầu ngón tay ta, không lùi tới ngoài một trăm mét, tính là ngươi thắng, được chứ?
- Một trăm thước?
Từ trưởng lão quay đầu lại nhìn:
- Chỉ dùng một ngón tay thôi sao?
- Đúng, một trăm thước.
Giang Hoàn hoàn toàn thất vọng.
Từ trưởng lão cắn răng, cảm thấy điều kiện này quá khuất nhục, không đáp ứng thì quả thực càng thêm khuất nhục:
- Được, vậy theo ý ngươi đi. Ta cũng muốn kiến thức một chút, ngươi dùng một đầu ngón tay đánh ta lui một trăm thước như thế nào.
Phạm vi một trăm thước tương đối rộng rãi. Từ trưởng lão cảm thấy trái phải, trước sau gì mình cũng có thể tránh lui. Một đầu ngón tay có thể đánh mình lui tới đâu cơ chứ?
Lại nói, cho dù đối phương là tu sĩ thần đạo thất trọng, nhiều lắm cũng chỉ là lực lượng ngang hàng với mình, tối đa cũng chỉ mạnh hơn chú.t
Một đầu ngón tay tuyệt đối không có cách nào làm gì được hắn.
- Đến đây đi.
Từ trưởng lão càng thêm chắc chắn, đứng vững chân, bày xong trận thế, bộ dáng như sẵn sàng đón địch.
Giang Hoàn cười hắc hắc, cánh tay nhẹ nhàng nhấc lên, lập tức cánh tay ở trong hư không tạo ra vô số tàn ảnh, giống như thiên thủ quan âm, tràn ngập biến ảo.
Sau một khắc, một đầu ngón tay của hắn đột nhiên bắn ra một đạo quang mang màu hồng:
- Kinh hồng trùng kích.
Giang Hoàn đâm một ngón tay ra, đạo quang mang này lập tức giống như một mũi tên nhọn, mang theo khí thế bài sơn hải đảo, hung hăng vọt về phía Từ trưởng lão kia.
Từ trưởng lão còn đang chuẩn bị ứng phó với một ngón tay này, nhưng mà hắn đâu ngờ tới, lực lượng một ngón tay này trong nháy mắt lại biến hóa ra công kích đáng sợ như vậy, cơ hồ không khác biệt công kích bình thường là bao. Làm cho hắn không có phương hướng trốn tránh, lực lượng toàn thân bị cuốn vào, trực tiếp bị đẩy ra xa hơn trăm thước.
Liên tục đụng vào vô số bức tường, lúc này mới coi như ngừng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.