Độc Tôn Tam Giới

Chương 3535: Ma tộc nội chiến




Phệ Kim thử nhất tộc rốt cuộc cũng trở về, điều khiến cho Giang Trần kinh hãi đó chính là, Phệ kim thử nhất tộc trong thời gian ngắn ngủi giao chiến không tới một phút đồng hồ, không ngờ lại chết, tổn thương tới gần một nửa.
Có thể nói Phệ kim thử nhất tộc trong trậ chiến này đã tổn thương tới gân cốt.
Bất quá đối với Phệ Kim thử vương mà nói, vẻ mặt hắn lại vô cùng hưng phấn. Hiển nhiên chỗ tốt trận chiến này mang lại cho hắn cũng vô cùng rõ ràng.
Những Phệ kim thử còn sống sót nhất định sẽ lại tăng lên một bậc lớn.
Về phần số lượng chết và tổn thương, dùng năng lực sinh sôi nảy nở của Phệ kim thử nhất tộc, đó chỉ là chuyện mười năm, hai mươi năm mà thôi.
- Lão kim, lần này Phệ kim thử nhất tộc các ngươi có thể nói là công cao kỳ vĩ a.
Phệ Kim thử vương cười hắc hắc, râu mép vểnh lên, nói:
- Trợ giúp Trần thiếu làm chút chuyện, không dám kể công a. Lại nói, sau trận chiến này Phệ kim thử nhất tộc chúng ta thu hoạch cũng cực lớn. Trần thiếu, ngươi không biết đâu, nhìn thấy những Ma tộc kia không ngừng bị tử tôn ta gặm nhấm, thôn phệ, trong lòng ta càng thêm thống khoái a.
Ma tộc là chủng tộc nổi tiếng chư thiên, trong trí nhớ, ký ức của Phệ kim thử, căn bản là tồn tại không thể trêu vào.
Nhưng mà bây giờ ma tộc dưới công kích của Phệ kim thử nhất tộc cũng xuất hiện rất nhiều tổn thất, nhất là Yêu ma nhất mạch, cơ hồ bị Phệ Kim thử nhất mạch bọn họ thôn phệ sạch sẽ.
Thậm chí có ba lão tổ ma tộc cũng bị Phệ kim thử nhất tộc vô cùng vô tận vây khốn, ăn tươi nuốt sống, bị cắn nuốt sạch sẽ.
Đương nhiên trong này không thiếu công lao của Phệ kim thử vương, ba lão tổ thần đạo đều bị Phệ kim thử vương đánh lén thành công, mới khiến cho Phejek im thử nhất tộc có cơ hội tiến tới.
Nhưng vô luận thế nào, trận chiến này công lao của Phệ Kim thử nhất tộc không thể nào bỏ qua, chiến công hiển hách.
Những tu sĩ nhân tộc kia nhìn thấy Phệ kim thử vương, ánh mắt cũng cực kỳ phức tạp, có cảm kích, lại có chút sợ hãi.
Phệ Kim thử vương vô cùng hưởng thụ ánh mắt kiêng kỵ của bọn họ. Cho tới nay, Phệ kim thử nhất tộc đều là chủng tộc nhát gan, sợ xuất đầu lộ diện. Hiện tại Phệ kim thử nhất tộc chẳng những được ca ngợi, còn được người ta sợ hãi.
Đây là khởi điểm đi tới huy hoàng của Phệ Kim thử nhất tộc.
- Tốt, trận chiến này qua đi, Ma tộc cũng nguyên khí đại thương. Tuy rằng bọn họ còn có sức chiến đấu rất cường hãn, nhưng mà so sánh qua, chênh lệch giữa chúng ta với ma tộc lại một lần nữa rút ngắn. Trận chiến này qua đi, chỉ cần chúng ta không chủ động tìm đường chết, ta tin chắc rằng ma tộc tất bại.
Trận chiến này chí ít có bảy tám lão tổ ma tộc lại một lần nữa vẫn lạc.
Trong đó kể cả ba vị lão tổ có lực uy hiếp rất mạnh của Huyết Ma nhất mạch. Hai vị lão tổ Âm ma nhất mạch, cùng với ba lão tổ ma tộc bị Phệ kim thử nhất tộc tiêu diệt, kể cả Yêu ma nhất mạch, Dực ma nhất mạch.
Như vậy tính ra, số lượng lão tổ ma tộc cũng không còn lại nhiều lắm. Tính ra cũng chỉ chừng hai mươi mà thôi.
Số lượng như vậy đã không đủ để tạo thành uy hiếp trí mạng với ma tộc.
Ít nhất Giang Trần cảm thấy, ma tộc đã nguyên khí đại thương. Nếu như ma tộc không có dòng máu mới gia nhập, như vậy kế tiếp cho dù không có cách nào đuổi tận giết tuyệt ma tộc, vậy ít nhất cũng là xu thế giằng co.
Đương nhiên tự nhiên Giang Trần sẽ không thỏa mãn loại xu thế giằng co này. Mục tiêu của hắn rất rõ ràng, vẫn phải tiêu diệt ma tộc.
...
Ma tộc sau trận chiến này sĩ khí sa sút, trực tiếp rút lui ra ngoài mấy ngàn dặm.
Thống khổ lớn nhất trong trận chiến này không phải là thất bại, mà là sĩ khí đã bị đả kích nặng nề, mà là quyền uy của Thiên ma nhất mạch triệt để không còn nữa.
Trận chiến này, nếu như nói biểu hiện thất thường nhất trừ Yêu ma nhất mạch bị Phệ kim thử đánh lén ra thì chính là Thiên ma nhất mạch.
Thiên ma nhất mạch tự tin quá mức, thời khắc mấu chốt lại ngồi yên xem các mạch ma tộc khác bị tàn sát, phản ứng quá chậm, đủ loại biểu hiện đã làm cho tất cả các mạch ma tộc triệt để thất vọng.
Huyết Bồ lão tổ trọng thương chưa lành cũng ngang nhiên chửi ầm lên, ánh mắt nhìn Thiên ma nhất mạch cũng tràn ngập oán hận. Mà Kim Khiếu lão tổ dường như cũng đứng một chỗ với Huyết Bồ lão tổ, mơ hồ có tư thế phản đối Thiên ma nhất mạch.
Các mạch khác kỳ thực cũng không thể nói tới ủng hộ Thiên ma nhất mạch trung thành tới cỡ nào.
Nhất là Yêu ma nhất mạch và Cự ma nhất mạch, lúc trước hai mạch bọn họ nội chiến hoàn toàn là THiên ma nhất mạch dung túng mà ra, thế cho nên hai mạch nội chiến mới để cho Giang Trần chiếm được tiện nghi.
Âm ma nhất mạch bởi vì trận chiến này thất bại, ánh mắt nhìn Thiên ma nhất mạch tự nhiên cũng không tốt chút nào.
Hiện tại, coi như có chút nghe lời cũng chỉ còn có Ảnh ma nhất mạch và Hỏa Ma nhất mạch, cùng với Dực ma nhất mạch. Về phần Mộc ma nhất mạch, thái độ tương đối mập mờ không rõ.
Thiên Ma lão tổ rõ ràng cũng cảm nhận được bầu không khí quỷ quái này.
- Chư vị, trận chiến này thất bại, quả thực là do ta phán đoán sai lầm tình thế.
Thiên Ma lão tổ trầm giọng nói, lần này quả thực đã hạ rất thấp mình.
Nhưng mà toàn trường cũng không có ai mở miệng.
Hiển nhiên mọi người đối với thái độ không mặn không nhạt này cũng không quá thỏa mãn. Nhất là Huyết Bồ lão tổ, khóe miệng cười một tiếng quái dị:
- Thiên ma nhất mạch các ngươi cũng biết sai sao? Từ xưa tới nay Thiên ma nhất mạch các ngươi không phải đều anh minh thần võ, vĩnh viễn không sai hay sao?
Thiên ma lão tổ hừ lạnh một tiếng:
- Huyết bồ, ta biết rõ trong lòng ngươi có oán niệm, nhưng mà kế hoạch trận chiến này là mọi người cùng nhau thông qua a?
Huyết Bồ lão tổ giận tím mặt, hô hấp dồn dập, lửa giận trong mắt phừng phừng:
- Đúng vậy, kế hoạch là mọi người định ra, thế nhưng mà khi áp dụng tất cả mọi người lại coi Thiên ma nhất mạch các ngươi là kẻ dẫn đầu. Thiên ma nhất mạch ngươi làm dê đầu đàn ra sao rồi? Có câu nói không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội như heo. Thiên ma nhất mạch các ngươi quả thực là đồng đội như heo a.
Huyết Bồ lão tổ cũng không quan tâm tới tất cả, cam đảm tăng lên nhiều, bắt đầu chửi ầm lên.
Lúc này không quan tâm tới mặt mũi gì nữa, Tứ đại lão tổ của Huyết ma nhất mạch cũng chỉ còn lại một mình hắn, chỉ coi như nửa cái mạng, trong vương đồ thống trị Thần Uyên đại lục, Huyết ma nhất mạch bọn họ nhất định đã không thể xơ múi được chỗ tốt gì nhiều.
Cho nên hiện tại hắn chỉ muốn mắng cho thống khoái, tốt nhất là kích động tất cả mọi người, đối kháng Thiên ma lão tổ, đuổi tên này xuống đài.
Nếu nhưu có thể đả đảo Thiên ma nhất mạch, có lẽ cục diện còn có thể chữa cháy.
Nếu không, cái gì mà vương đồ, thống trị, chỗ tốt, đều là mây bay. Cho dù cuối cùng thắng lợi, cũng chỉ làm mai cho Thiên ma nhất mạch mà thôi.
Loại chuyện làm mai mối cho người khác này, tự nhiên bọn họ không có hứng thú.
Trong lúc nhất thời hiện trường im lặng.
Tất cả mọi người ôm tâm tính xem náo nhiệt, muốn nhìn một chút Thiên ma nhất mạch rốt cuộc sẽ xử lý thế nào? Nếu như Thiên ma nhất mạch thực sự đi ngược lại, mọi người quả thực không ngại đoàn kết lại, đả đảo sự thống trị của Thiên ma nhất mạch.
Tuy rằng Thiên ma lão tổ thực lực một mình độc tôn, nhưng mà chín mạch Ma tộc còn lại tụ tập lại một chỗ, đối kháng với Thiên ma nhất mạch vẫn dư xài.
Thiên ma lão tổ giận dữ nói:
- Huyết Bồ đạo hữu, ngươi bây giờ mắng như thế nào THiên ma nhất mạch chúng ta cũng không phản kích. Đúng vậy, lần này là chúng ta đánh giá sai tình thế. Nhưng mà chúng ta tự hỏi lòng mình một câu, nếu như không có Thiên ma nhất mạch chúng ta, chín mạch các ngươi quả thực có thể đánh thắng trận chiến với nhân tộc này hay không?
Huyết Bồ lão tổ cười một tiếng quái dị:
- Nghe ý tứ lời này của ngươi dường như chỉ có Thiên ma nhất mạch các ngươi tham dự thì chúng ta mới có thể chiến thắng trận chiến này vậy. Trận chiến thượng cổ, cũng là Thiên ma nhất mạch các ngươi thống lĩnh, kết quả thì thế nào? Bị tiến vào phong ấn, trận chiến này vẫn là các ngươi thống lĩnh, kết quả thì sao? Còn không bằng trận chiến thượng cổ a.
Lời này khiến cho mọi người khắp nơi tán đồng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.