Độc Tôn Tam Giới

Chương 3366: Cường giả thần bí Hạ Thiên Trạch




Giang Trần trả lời, trong quy trong củ, đã không lộ vẻ quá lời, lại không lộ ra nhát gan, khiến thanh âm kia có chút thán phục.
- Quái tai, quái tai! Nhìn tuổi của ngươi, là còn rất trẻ. Nhưng khí độ của ngươi, lại có một loại khí độ của Tông Sư. Loại khí độ này, ngay cả ở trên người Thượng Cổ đại tu sĩ, cũng rất ít gặp. Chẳng lẽ, cái này là số trời như lời của Lưu Ly Đại Thần Tôn sao?
Thanh âm kia tựa hồ rất hiếu kỳ với Giang Trần, lại hỏi:
- Ngươi bôn ba bên ngoài, lại không biết vì chuyện gì mà bôn ba?
- Trong có Ma tộc rục rịch, ngoài có Ngoại Vực cường địch nhìn chằm chằm. Chỉ hai sự tình này, cũng đủ để vãn bối bôn ba mệt nhọc.
- A? Nói nghe một chút.
Giang Trần biết rõ, Truyền Thừa Lục Cung này, khẳng định có rất nhiều manh mối của Thượng Cổ Phong Ma đại chiến, mình phải cùng Trấn Thủ giả của cung thứ sáu kết xuống thiện duyên.
Nên rất kiên nhẫn, một năm một mười nói ra.
- Vạn Uyên đảo! Thiếu niên, ngươi còn đi Vạn Uyên đảo?
- Vãn bối đã đến không chỉ một lần.
- Có Giới Bi Chi Cảnh cách trở, ngươi là đi Vạn Uyên đảo như thế nào?
Thanh âm kia vẫn còn có chút kinh ngạc.
- Thượng Cổ tiên dân có thể đi Vạn Uyên đảo, ta tự nhiên cũng có thể đi. Hai địa phương tầm đó, còn có cổ truyền tống trận.
- Ngươi có thể phát hiện cổ truyền tống trận?
- Vãn bối phí một chút tâm tư, đúng là vẫn còn tìm được.
Giang Trần chi tiết nói.
- Không tệ không tệ, rất có ý tứ. Như thế xem ra, xưng ngươi một câu kỳ tài ngút trời, tựa hồ cũng không quá đáng a?
Thanh âm kia khẽ thở dài.
- Tự giới thiệu thoáng một phát, bản nhân họ Hạ, tên Thiên Trạch.
- Nguyên lai là Hạ tiền bối.
- Ngươi cũng không cần bảo ta tiền bối.
Hạ Thiên Trạch thở dài.
- Tiền bối là Thượng Cổ cường giả, tất nhiên gánh được một câu tiền bối này.
Giang Trần cười nhạt nói.
- Thượng Cổ là Thượng Cổ, nhưng cường giả lại chưa hẳn. Nếu thật là cường giả, sao lại để cho Ma tộc tàn sát bừa bãi ở gia viên của mình?
Ngữ khí của Hạ Thiên Trạch có chút thương cảm.
Hiển nhiên, Ma tộc tàn sát bừa bãi, ở thời đại Thượng Cổ, để lại tổn thương rất sâu cho Hạ Thiên Trạch. Nhất là loại cường giả như hắn, nếu như ở thời đại Thượng Cổ cũng không bảo hộ được gia viên của mình, cái kia càng là một loại bi ai.
Giang Trần đối với hắn bi thương, cũng có một loại cảm giác cảm động lây.
Trong nội tâm thầm nghĩ, đoán chừng phụ thân kiếp trước, cũng đồng dạng có loại cảm xúc bi ai này a. Thân là Thiên Đế, lại có một nhi tử trời sinh không cách nào tu luyện.
Chư Thiên nghiền nát, ngay cả nhi tử độc nhất cũng cách hắn mà đi.
Nghĩ tới đây, trong lòng Giang Trần cũng nổi lên một tia thương cảm.
- Ngươi sầu não chuyện gì?
Hạ Thiên Trạch nao nao, không khỏi hỏi.
Giang Trần giật mình:
- Tiền bối làm thế nào biết ta sầu não?
Hạ Thiên Trạch nhẹ nhàng cười cười:
- Cung thứ sáu này, tên là Lưu Ly Cung, ngàn vạn pháp tướng, cảm xúc, tham, giận, ái, dục, si,… đều sẽ ở Lưu Ly Cung rõ ràng rành mạch.
Thì ra là thế.
Lưu Ly Cung này, thậm chí ngay cả cảm xúc biến hóa của người cũng có thể cảm ứng ra, ngược lại là rất thần kỳ. Chỉ là, dù Lưu Ly Cung thần kỳ, cũng không cách nào nhìn thấu nội tâm người khác cụ thể nghĩ cái gì. Chỉ có thể nhìn xem cảm xúc đại khái mà thôi.
Dù vậy, đó cũng rất thần kỳ rồi.
- Hiện tại, có thể trả lời vấn đề của ngươi không?
Giang Trần cũng nhẹ nhàng thở dài:
- Chỉ là nghĩ tới thân thế, cho nên trong lòng có chút cảm xúc, mới sầu não mà thôi.
- Ân, nhìn ra được, ngươi là thiếu niên thật tình. Có lẽ, ngươi thực đúng là chủ nhân đời sau mà Lưu Ly Đại Thần Tôn dự đoán.
- Lưu Ly Đại Thần Tôn, là chủ nhân của Lưu Ly Vương Thành sao?
Giang Trần hiếu kỳ hỏi.
- Đúng vậy, hiện tại Lưu Ly Vương Thành đạo thống còn không?
Hạ Thiên Trạch hiếu kỳ hỏi.
- Vẫn còn. Chỉ là Nhân loại cương vực hiện tại, rất nhỏ yếu. Đừng nói so với Ma tộc, dù so với Vạn Uyên đảo, cũng chênh lệch rất lớn rồi.
Giang Trần có chút cảm khái.
Hạ Thiên Trạch ngược lại một chút cũng không ngoài ý muốn, mà cười thần bí:
- Cái này cũng không kỳ lạ. Ngươi biết tại sao không?
Giang Trần nhẹ gật đầu:
- Dùng vãn bối phỏng đoán, có lẽ Thượng Cổ Phong Ma đại chiến, Nhân loại cương vực làm chủ chiến trường, hao tổn quá lớn, phá hư quá lớn, làm cho linh mạch của Nhân loại cương vực nghiền nát, tài nguyên tu luyện không ngừng giảm bớt. Thế cho nên không ngừng rút xuống, một đời không bằng một đời.
Cái phỏng đoán này, là hợp lý nhất, cũng đáng tin cậy nhất.
Chỉ là, Hạ Thiên Trạch lại cười hắc hắc, không có nhận đồng ý kiến của Giang Trần, mà chỉ nói:
- Ngươi có phỏng đoán như vậy, cũng coi như không dễ. Bất quá ngươi chỉ biết thứ nhất, lại không biết thứ hai. Thượng Cổ Phong Ma đại chiến cố nhiên là thảm thiết, phá hư cũng rất lớn. Nhưng mà sau Phong Ma đại chiến, vì cái gì thoáng cái Nhân loại cương vực liền suy sụp, ngươi không nghĩ qua có nguyên nhân đặc thù gì sao?
- A?
Con mắt Giang Trần sáng ngời, nghe khẩu khí này, tựa hồ còn có nguyên nhân càng sâu a.
- Ngươi nghĩ xem, Thượng Cổ có nhiều thế lực cường đại như vậy, nhiều tông môn cường đại như vậy, dù tất cả mọi người chết sạch, nhưng truyền thừa hẳn vẫn tồn tại a? Nhân loại cương vực nhiều năm như vậy, truyền thừa lưu lại, bị đào móc ra, đến cùng có mấy nhà?
Giang Trần lại một lần nữa im lặng, nghe nói Nhân loại cương vực ở Thượng Cổ, có thập đại thế lực lĩnh tụ. Là lĩnh tụ chủ đạo Phong Ma đại chiến.
Thế nhưng mà mười thế lực lớn kia, chỉ có Lưu Ly Vương Thành còn tồn thế, nhưng mà Lưu Ly Vương Thành bây giờ, hoàn toàn nhìn không ra phong phạm của thế lực lĩnh tụ thời Thượng Cổ a. Mặc dù là Lưu Ly Vương Tháp này, cũng chỉ là nói thờ phụng Thiên Vị phù chiếu mà thôi, xa xa không đạt tới huy hoàng của thời đại Thượng Cổ a.
Thời đại Thượng Cổ, Phong Ma đại chiến, tuy Giang Trần hiểu không nhiều lắm. Nhưng mà từ các loại chi tiết, nhân sĩ tham dự Phong Ma đại chiến kia, tuyệt đối không chỉ là cường giả Thiên Vị đơn giản như vậy.
Nhìn Quang Độ lão nhân của Yêu Ma nhất mạch, liền có thể thấy được lốm đốm. Thượng Cổ Phong Ma đại chiến, khẳng định so với mọi người suy đoán càng thêm phức tạp.
Ít nhất, song phương tham chiến trong Thượng Cổ Phong Ma đại chiến, sức chiến đấu tuyệt đối mạnh hơn rất nhiều.
Trong lúc nhất thời, nỗi lòng của Giang Trần bắt đầu khởi động, nhịn không được hỏi:
- Tiền bối, nói như thế, trong này hẳn còn rất nhiều ẩn tình a?
Hạ Thiên Trạch không trả lời thẳng, mà hỏi:
- Những năm gần đây, có tu sĩ Vạn Uyên đảo, phản hồi Nhân loại cương vực hay không?
Giang Trần khẽ giật mình, nói:
- Vạn Uyên đảo có một công ước, không cho phép bất luận thế lực nào giao thiệp với Nhân loại cương vực. Cái công ước này, đã hạn chế rất nhiều người. Bất quá vẫn có một ít tu sĩ Vạn Uyên đảo lén lút tới. Đương nhiên, trước mắt mà nói, Nhân loại cương vực còn không có nhiều khách từ Vạn Uyên đảo đến.
- Hôm nay tình huống của Vạn Uyên đảo như thế nào?
Hạ Thiên Trạch ngược lại có chút ngoài ý muốn.
- Chẳng lẽ nói, lực lượng của mười mạch trước kia, như trước khống chế Vạn Uyên đảo sao? Nếu không, tại sao có thể có loại hạn chế này?
- Tiền bối nói không sai, mười Đại Thánh Địa của Vạn Uyên đảo, đúng là mười thế lực lớn từ Thượng Cổ Phong Ma đại chiến phái ra. Hiện tại bọn hắn như cũ là Chưởng Khống Giả của Vạn Uyên đảo. Chỉ là, trước đây ít năm xuất hiện phản loạn, mười Đại Thánh Địa chỉ xém một chút, là bị đả đảo rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.