Độc Tôn Tam Giới

Chương 2910: Giương cung bạt kiếm




Nhưng mà, bởi vì Hạ Hầu gia tộc cường thế, mặc dù Yến gia có ủy khuất, cũng không còn cách nào.
Hôm nay Hạ Hầu gia tộc trả đũa, ngược lại thành Yến gia không phải.
Yến Vạn Quân lúng ta lúng túng im lặng, bất quá Yến Thanh Tang lại không khách khí, lớn tiếng nói:
- Lúc trước hôn ước của thúc phụ ta, nhớ không lầm, là Hạ Hầu gia tộc các ngươi áp đặt a? Sự tình của Hoàng Nhi, càng là Hạ Hầu gia tộc các ngươi ỷ thế hiếp người, ngạnh sanh đến Yến gia ta yêu cầu? Phải, Hạ Hầu gia tộc các ngươi, những năm này thật là rất cường đại, nhưng Vĩnh Hằng Thần Quốc chúng ta, cũng không phải là địa phương không phân rõ phải trái. Sự tình của thúc phụ ta, trước không nói. Chỉ nói Hoàng Nhi, ngươi dám nói không phải các ngươi đơn phương áp đặt cho chúng ta sao? Có công văn sao? Có bằng chứng gì sao?
Yến Thanh Tang bây giờ là đệ tử của Vĩnh Hằng Thánh Địa, lực lượng cũng đủ rất nhiều. Cho dù là đối mặt Hạ Hầu gia tộc, cũng có thể chậm rãi nói rồi.
Hạ Hầu Tông không vui, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Yến Thanh Tang:
- Ngươi tính toán thơm bơ vậy sao? Đừng tưởng rằng mặc vào bào phục của Vĩnh Hằng Thánh Địa, ngươi liền thật sự là thiên tài rồi. Tại đây còn không tới phiên ngươi nói chuyện.
Yến Thanh Tang cười ha hả:
- Hạ Hầu Tông, ít cùng ta trang bức. Đây là ở Vĩnh Hằng Thánh Địa, ta là đệ tử của Vĩnh Hằng Thánh Địa, làm sao lại không có tư cách nói chuyện.
Ánh mắt của Hạ Hầu Tông như Độc Xà, khẽ quét qua Yến Thanh Tang, cuối cùng lại đứng ở trên người Giang Trần.
- Tiểu tử, ngươi gọi Thiệu Uyên, đúng không?
Ngữ khí của Hạ Hầu Tông, lộ ra cực kỳ ngạo mạn.
Giang Trần thần tình lạnh nhạt, nhìn ánh mắt của Hạ Hầu Tông, không mặn không nhạt.
- Yến Thanh Hoàng là nữ nhân của ta, đây là sự tình đã sớm định. Ngươi thích nhặt đàn bà dâm đãng của ta, vậy cũng phải chờ ta chơi xong lại nhặt. Hiện tại, ta khuyên ngươi tốt nhất chết cái tâm này đi.
Tính tình của Hạ Hầu Tông này, là như thế, mặc dù tại Vĩnh Hằng Thánh Địa, hắn cũng không che dấu phong mang của mình chút nào.
Giang Trần nghe được hai chữ dâm đãng này, khẽ chau mày, trong mắt có một đạo sát cơ, lạnh lùng bắn về phía Hạ Hầu Tông.
- Hạ Hầu Tông, ngươi biết không?
Giang Trần đạm mạc mở miệng.
- Ta đến Vĩnh Hằng Thần Quốc lâu như vậy, còn chưa từng chán ghét qua ai, nhưng mà, ngươi để cho ta rất chán ghét.
- Thì tính sao?
Hạ Hầu Tông khinh thường.
- Người chán ghét ta, thống hận ta, ghen ghét ta, không biết có bao nhiêu, hiện tại những người kia hoặc là đã chết, hoặc là nhìn thấy ta ngay cả lời nói cũng không dám nói. Nhiều ngươi một cái, cũng không coi là nhiều, thiếu ngươi một cái, cũng không tính ít.
- Thật sao? Ta có thể nói cho ngươi biết, người ta chán ghét qua, hiện tại đã không có một cái nào còn sống.
Giang Trần đối chọi gay gắt.
- Vậy chỉ có thể nói, ngươi chán ghét đều là một ít phế vật mà thôi.
Hạ Hầu Tông lạnh lùng nói.
- Có lẽ xác thực là một ít phế vật, bất quá, người ta chán ghét qua, ngươi không phải là người họ Hạ Hầu thứ nhất.
Trên mặt Giang Trần treo một chút mỉm cười quỷ dị.
Hạ Hầu Tông nghe vậy, trong nội tâm khẽ động. Mà những người khác của Hạ Hầu gia tộc, sắc mặt mỗi một cái đều lạnh xuống. Bọn hắn bản năng cảm thấy, Thiệu Uyên này nói, có ý ở ngoài lời.
Trong giây lát, bọn hắn tựa hồ nhớ ra cái gì đó.
Hạ Hầu Anh hét rầm lên:
- Ca, hắn là muốn nói, Hạ Hầu Hi chính là hắn giết sao?
Hạ Hầu Anh phản ứng rất nhanh, nàng biết rõ Thiệu Uyên là từ Lam Yên đảo vực đến, tiểu tử này cũng tham gia Lam Yên đảo vực Cổ Ngọc thịnh hội.
Mà Hạ Hầu Hi, là vẫn lạc ở Lam Yên đảo vực. Đến bây giờ còn chưa bắt được hung thủ. Vẫn luôn là một mê đề của Hạ Hầu gia tộc.
Hiện tại xem ra, Hạ Hầu Hi chết, quả nhiên cùng tiểu tử này có quan hệ?
Hạ Hầu Tông nhíu mày, ánh mắt lành lạnh nhìn chằm chằm vào Giang Trần:
- Là có chuyện như vậy sao?
- Ngươi muốn lý giải như vậy, cũng có thể.
Giang Trần nhún vai, trên thực tế, đệ tử Hạ Hầu gia tộc bị hắn giết, Hạ Hầu Hi cũng không phải là người thứ nhất.
Tại Nhân loại cương vực, Hạ Hầu Kinh cũng chính là hắn giết.
- Hảo hảo hảo.
Hạ Hầu Tông giận quá mà cười.
- Tiểu tử, ngươi có gan, ngươi thật sự rất có gan. Vĩnh Hằng Thần Quốc này, đã rất nhiều năm không có loại người như ngươi rồi. Ta nhớ kỹ ngươi.
- Hảo hảo nhớ kỹ, bởi vì, trong tương lai, đến ngày nào đó ngươi vẫn lạc, ta sẽ là ác mộng ngươi lái đi không được.
Không thể không nói, rất nhiều người đều rất bội phục dũng khí, bội phục khí độ của Giang Trần.
Tại Vĩnh Hằng Thần Quốc, thật sự đã rất nhiều năm, không có trẻ tuổi dám cùng Hạ Hầu Tông nói chuyện như vậy. Thiệu Uyên này, thật đúng là không sợ a.
Mấu chốt nhất là, đấu mồm mép, Hạ Hầu Tông tựa hồ hoàn toàn không chiếm được thượng phong.
Giang Trần cười nhạt một tiếng, lại không để ý tới Hạ Hầu Tông, mà ôm quyền hướng Yến gia tộc trưởng hỏi:
- Yến gia tộc trưởng, Thiệu mỗ cùng Yến gia, cũng coi như có chút duyên phận. Cố ý cùng Yến gia thân càng thêm thân, không biết tâm ý của Thiệu mỗ, Tộc trưởng có thành toàn hay không?
Yến gia tộc trưởng có chút làm khó.
Bờ môi của Yến Vạn Quân hơi động một chút, muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.
Về phần thế lực trung lập, rất nhiều người tự nhiên đều không tiện phát biểu ý kiến. Dù sao, bọn hắn ai cũng không muốn đắc tội Hạ Hầu gia tộc.
Mặc dù thiên tài gọi Thiệu Uyên kia, xác thực rất chói mắt. Nhưng mà hắn chói mắt, trước mắt vẫn chỉ thể hiện ở lĩnh vực đan đạo.
Ở lĩnh vực võ đạo, toàn bộ Vĩnh Hằng Thần Quốc, ngay cả tồn tại tiếp cận Hạ Hầu Tông cũng không có. Chớ nói chi là khiêu chiến địa vị của Hạ Hầu Tông.
Thiệu Uyên này, hắn thật sự có tiềm lực kia sao?
Theo lý thuyết, Vĩnh Hằng Thánh Địa nhất định là mạnh hơn Hạ Hầu gia tộc. Thế nhưng mà, Vĩnh Hằng Thánh Địa thật sự sẽ vì Thiệu Uyên, không tiếc cùng Hạ Hầu gia tộc vạch mặt sao?
Những năm này, tốc độ quật khởi của Hạ Hầu gia tộc, mọi người cũng rõ như ban ngày. Tuy nói khả năng Hạ Hầu gia tộc khiêu chiến Vĩnh Hằng Thánh Địa, vẫn là không lớn.
Nhưng đối với một thế lực đang quật khởi mà nói, có thể không đắc tội vẫn là không đắc tội thì tốt hơn.
Dưới loại tình huống này, nhân sĩ trung lập của Vĩnh Hằng Thần Quốc, lại không tốt tỏ thái độ.
Về phần thế lực từ bên ngoài đến, đều cảm thấy đây là sự tình của Vĩnh Hằng Thần Quốc, bọn hắn lại càng không dễ nhúng tay.
Yến gia tộc trưởng than nhẹ một tiếng:
- Thiệu Uyên, bổn Tộc trưởng phi thường thưởng thức ngươi, cũng thừa nhận ngươi cùng Hoàng Nhi rất xứng. Nhưng mà, chuyện này, Yến gia ta rất khó làm. Nếu có thể, chuyện này, bổn Tộc trưởng hi vọng, các ngươi cùng Hạ Hầu gia tộc có thể có cái thuyết pháp, Yến gia chúng ta mới dễ đáp ứng.
Giang Trần nghe vậy, hơi có chút thất vọng.
Yến gia tộc trưởng này, đến cùng ở trên vấn đề trái phải rõ ràng, lập trường không đủ kiên định. Đây vốn là cơ hội tốt nhất để hắn quăng hướng Vĩnh Hằng Thánh Địa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.