Độc Tôn Tam Giới

Chương 2784: Dự tiệc (1)




Yến Thanh Tang thấy tổ phụ nổi giận, mặt liền đỏ hơn quả cà, vẻ mặt ỉu xìu.
- Gia gia, ta đi, ta đi còn không được sao!
Yến Thanh Tang có chút thỏa hiệp rồi.
- Chẳng những đi, còn phải cười làm lành cho ta! Dù ngươi có một bụng hỏa khí, cũng phải ngăn chận, đây là mệnh lệnh!
Yến Vạn Quân trừng mắt nhìn Yến Thanh Tang.
- Ta, ta sẽ cố gắng!
Yến Thanh Tang cũng nghiến răng nghiến lợi.
- Thiệu Tiểu ca, lão phu ủy thác ngươi, cùng hắn đi tới. Mọi thứ nhắc nhở hắn một chút, giúp hắn vượt qua. Tính tình của tiểu tử này, dễ dàng bị người lợi dụng.
Giang Trần mỉm cười nói:
- Tốt.
Yến Thanh Tang cũng đổi giận thành vui:
- Ngươi cũng đi, ta liền yên tâm. Có ngươi làm bạn, trong nội tâm của ta cũng an tâm một chút.
- Cũng không phải bảo ngươi đi Hạ Hầu gia giết người phóng hỏa, ngươi có cái gì lo lắng chứ?
Giang Trần cười khổ nói.
- Ta nghe được hai chữ Hạ Hầu, thì có xúc động giết người phóng hỏa.
Yến Thanh Tang nghiến răng nghiến lợi.
- Yên tâm đi, vẫn là câu nói kia, thiên vô thường thế, nước vô thường hình. Hiện tại Hạ Hầu gia tộc đang lúc đỉnh phong, cuối cùng có thời điểm đắc ý quên hình. Nói không chừng, một lần ngoài ý muốn, một cái biến cố nhỏ, Hạ Hầu gia tộc hắn sẽ từ đám mây rớt xuống bụi bậm, cũng không phải là không có khả năng.
- Tốt, ta liền đợi đến ngày nào đó.
Yến Thanh Tang hung ác nói.
- Ha ha, chỉ ngồi đợi, còn không bằng cố gắng đi thực hiện.
Giang Trần cười nhạt nói.
Nghe Yến Thanh Tang cùng Giang Trần đối thoại, trong nội tâm Yến Vạn Quân, đối với người trẻ tuổi kia, ấn tượng lại càng khắc sâu.
Bỗng nhiên, Yến Vạn Quân cười ha ha nói:
- Thiệu Tiểu ca, nếu quả thật có một ngày ấy, cho ngươi đụng phải Hạ Hầu Tông, ngươi sẽ như thế nào?
Giang Trần trầm ngâm nói:
- Cái kia phải xem tình hình, nếu như ở Lam Yên đảo vực, trong Hoàng Long lĩnh Cổ Ngọc mỏ, có cơ hội giết người diệt khẩu, tự nhiên không thể bỏ qua. Nếu là trước mắt bao người, cái kia cũng không cần phải cùng Hạ Hầu gia tộc cứng đối cứng. Bốn chữ… xem xét thời thế.
Trở lại chỗ ở của Yến Thanh Tang, trên đường đi Giang Trần ngược lại không nói gì, nhưng Yến Thanh Tang, bộ dạng tâm sự rất nặng nề.
Giang Trần biết rõ Yến Thanh Tang khả năng còn không có phục hồi tinh thần lại, cũng không khuyên giải hắn cái gì.
Giang Trần không nói một lời, để cho Yến Thanh Tang có chút không thích ứng, nhịn không được phàn nàn nói:
- Tại sao không nói chuyện? Ngươi ở trước mặt gia gia, không phải rất biết thổi sao.
Giang Trần cười nói:
- Không phải là đi tham gia một sinh nhật yến hội sao? Cần ủ rũ như vậy sao? Hơn nữa, ngươi sợ Hạ Hầu gia tộc như vậy sao?
- Ta sợ bọn họ?
Yến Thanh Tang tựa như con mèo bị dẫm cái đuôi, thét to.
- Ta sợ bọn họ? Chê cười! Ta chỉ là không thích phản ứng bọn hắn mà thôi.
- Chậc chậc, không thích phản ứng là thuyết pháp thể diện, tình huống thực tế là sợ hãi, trốn tránh người ta.
Giang Trần cười nói.
Yến Thanh Tang bực bội vô cùng:
- Tốt rồi, tốt rồi, dù sao đã đáp ứng đi. Ông nội của ta bảo ta nghe lời ngươi, ngươi có chủ ý gì, nói nói xem.
Giang Trần nhún nhún vai:
- Ta ngay cả Hạ Hầu gia tộc là tình huống như thế nào cũng không biết, có thể có chủ ý gì? Loại yến hội này, không đi không được, đi kỳ thật cũng khó nịnh nọt. Ta đoán chừng, dùng tình cảnh của Yến gia, mặc dù người ta mời ngươi đi, hơn phân nửa cũng sẽ cho các ngươi ê mặt.
- Nói nhảm, đây là khẳng định.
Yến Thanh Tang một chút cũng không hoài nghi.
- Vậy sách lược liền đơn giản, cố gắng tự bảo vệ mình, đừng ném thể diện là được. Dù sao, hiện tại Hạ Hầu gia tộc cường đại, Yến gia yếu thế, dù ăn chút thiệt thòi, cũng không tính quá mất mặt.
- Ngươi thực không biết an ủi người.
Yến Thanh Tang im lặng.
Giang Trần cười cười, lại không nói cái gì nữa. Nói thật, loại yến hội này, Giang Trần là 100 cái không muốn đi tham gia, nếu như không phải Yến Vạn Quân chỉ định hắn đi cùng, hắn thật đúng là không có hứng thú.
Đương nhiên, nếu như cần phải nói nguyên nhân Giang Trần có hứng thú, cái kia chính là thăm dò chi tiết của Hạ Hầu gia tộc. Hiện tại Giang Trần đối với Hạ Hầu gia tộc, cũng chỉ dừng lại ở người Yến gia tự thuật, đối với Hạ Hầu gia tộc đến cùng cường ở địa phương nào, mạnh như thế nào, trong lòng của hắn không có khái niệm gì.
- Trước kia ông nội của ta hỏi ngươi, tình huống gặp được Hạ Hầu Tông, ngươi thật đúng là dám trả lời a.
Yến Thanh Tang bỗng nhiên đổi chủ đề.
- Vậy thì có sao, vì sao không dám trả lời?
Giang Trần thật đúng là không tin mình không dám trả lời, hắn cũng không cần phải che dấu điểm này.
- Hạ Hầu Tông là ai ngươi biết không?
Yến Thanh Tang bó tay rồi.
- Biết rõ a, Hạ Hầu gia tộc đệ nhất thiên tài, được xưng Vĩnh Hằng Thần Quốc trẻ tuổi đệ nhất nhân. Bất quá ta có thể kết luận, người này nhất định là một con quỷ đoản mệnh.
Giang Trần cười nói.
- Tại sao thấy?
Yến Thanh Tang nhịn không được hỏi.
- Hạ Hầu gia tộc là đệ nhất thế lực của Vĩnh Hằng Thần Quốc sao?
Giang Trần hỏi lại.
- Không phải.
Ngữ khí của Yến Thanh Tang khinh thường.
- Hạ Hầu gia tộc bọn hắn chỉ là nhà giàu mới nổi, ở đâu có tư cách trở thành đệ nhất thế lực, thứ hai thứ ba còn chưa hẳn ổn thỏa. Đệ nhất thế lực, vĩnh viễn là Vĩnh Hằng Thánh Địa, nếu như ai dám phủ nhận điểm này, người đó liền đại họa lâm đầu.
- Cái kia chẳng phải rõ sao, không phải đệ nhất thế lực, thiên tài dưới trướng lại dám can đảm tự cho mình là đệ nhất thiên tài, cái này nói nhẹ là tự đại, coi trời bằng vung; nhưng thảo luận lên chút, là dĩ hạ phạm thượng, không biết sống chết.
Giang Trần nói đến đây, cũng thở dài:
- Nếu như Vĩnh Hằng Thần Quốc chỉ có Vĩnh Hằng Thánh Địa là đệ nhất thế lực vĩnh viễn, như vậy ta có thể hiểu được, vì cái gì những đại gia tộc, đại tông môn các ngươi, sẽ hưng suy thay đổi nhiều lần như vậy rồi. Hạ Hầu gia tộc hiện tại, chưa hẳn không phải Yến gia các ngươi từng đi qua. Yến gia hiện tại, chưa hẳn không phải tương lai Hạ Hầu gia tộc.
Lời nói này, hơi có chút triết lý, Yến Thanh Tang trầm ngâm một lát, mới như có điều suy nghĩ.
Giang Trần cũng không có nói thêm gì nữa, mà hướng chỗ ở của mình đi đến.
- Huynh đệ, dừng bước.
Yến Thanh Tang ba bước cũng làm hai bước đuổi kịp Giang Trần, cùng cười nói:
- Huynh đệ, những lời này của ngươi, nghe rất có đạo lý. Ngươi nói Hạ Hầu gia tộc này, sẽ có một ngày không may sao?
- Khẳng định có, bất quá ngươi có thể chứng kiến hay không, vậy thì khó mà nói rồi.
- Vì cái gì ta không thể chứng kiến?
Yến Thanh Tang không phục.
- Một gia tộc hưng suy thay đổi, có lẽ vài chục năm, có lẽ mấy trăm năm, thậm chí mấy ngàn năm, mấy vạn năm cũng có thể. Đương nhiên, nếu có một ngày bọn hắn làm cho Vĩnh Hằng Thánh Địa mất hứng, cái kia đoán chừng ngày tốt lành cũng không sai biệt lắm chấm dứt.
Giang Trần thấy Yến Thanh Tang một bộ đần độn, cũng thở dài một hơi.
- Đi thôi, trước giúp ta đi chọn hai khối Cổ Ngọc không tệ, mặc kệ như thế nào, trước tiên qua cửa ải này, bằng không thì trưởng lão đại nhân sẽ khó chịu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.