Độc Tôn Tam Giới

Chương 2506: Cấu kết với nhau làm việc xấu (1)




Hạ Hầu Kinh chỉ cảm thấy yết hầu ngòn ngọt, thiếu chút nữa phun ra một ngụm lão huyết. Cố gắng để cho cảm xúc của mình vững chắc, Hạ Hầu Kinh lại nói:
- Còn có tin tức xấu gì, cùng một chỗ nói đi.
- Còn có... Còn có Lưu Ly Vương Thành Thiếu chủ kia bắn tiếng. Thiên hạ tu sĩ, phàm là đi theo Phong Vân Giáo mà không quay đầu lại, sẽ xem là phản nghịch Nhân tộc luận xử. Mà lãng tử hồi đầu, đều sẽ đạt được một viên Đan dược giải độc Phong Vân Tiếu Tiếu Hoàn.
- Cái gì?
Hạ Hầu Kinh triệt để ngồi không yên rồi. Giang Trần kia, nơi nào đến Giải Độc Đan của Phong Vân Tiếu Tiếu Hoàn?
Giải Độc Đan này, rõ ràng chỉ có Hạ Hầu Kinh mới có, đây là bí mật độc nhất vô nhị của hắn, cũng là cậy vào để hiện tại hắn khống chế Phong Vân Giáo lớn nhất!
Nếu như giải dược lưu truyền đi, trong tay hắn, liền không có bất kỳ át chủ bài đáng nói rồi.
Trong lúc nhất thời, Hạ Hầu Kinh thật sự không bình tĩnh nổi nữa, nhíu mày:
- Lúc này mới mấy ngày, tiểu tặc kia nhất định là phô trương thanh thế! Nhất định là vậy!
Chỉ là, dù Hạ Hầu Kinh biết rõ đây là phô trương thanh thế, hắn cũng không thể không khẩn trương.
Phong Vân Giáo thảm bại, nhân tâm vốn bất ổn. Hiện tại truyền ra tin tức như vậy, Hạ Hầu Kinh hoàn toàn có thể tưởng tượng, nhất định sẽ có rất nhiều cao tầng của Phong Vân Giáo, sẽ thừa cơ ly khai!
Chính như Hạ Hầu Kinh lo lắng, thời điểm Lưu Ly Vương Thành truyền ra tin tức, toàn bộ Phong Vân giáo lập tức lâm vào trạng thái sụp đổ.
Ngoại trừ số ít cao tầng đối với Hạ Hầu Kinh khăng khăng một mực, đại đa số người, vậy mà đều nhân tâm tư động, càng có một đám người gan lớn, ly khai Vô Định Trung Vực, ly khai tổng đà Phong Vân Giáo, tiến về Lưu Ly Vương Thành.
Mà mấy Pháp vương, Thiên Cương trưởng lão ở bên ngoài chưa về, càng có ít nhất một nửa, dứt khoát chơi biến mất, không hề phản hồi nữa.
Ngược lại là Tử U Đại Đế, lại không có ly khai.
Kỳ thật cũng không phải Tử U Đại Đế khăng khăng một mực với Hạ Hầu Kinh đến cỡ nào. Mà là hắn biết rõ, hắn ở chỗ Giang Trần, đã triệt để vạch mặt.
Người khác ly khai Phong Vân Giáo, có lẽ còn có đường ra.
Hắn ly khai Phong Vân Giáo, đi Lưu Ly Vương Thành, từ trong tay Giang Trần hỏi một viên Giải Độc Đan? Tử U Đại Đế rất rõ ràng, đây tuyệt đối là tự đòi mất mặt.
Huống chi, hắn đầu nhập vào Phong Vân Giáo, kỳ thật là tự nguyện.
- Giáo chủ, không cần phiền não. Võ đạo tu sĩ, đại đa số đều là cỏ đầu tường. Phong Vân Giáo muốn cường đại, không trông cậy được vào những cỏ đầu tường này!
Kỳ thật trong nội tâm Tử U Đại Đế còn rất hưng phấn, mặc dù hắn đối với Hạ Hầu Kinh có chút hoài nghi, nhưng mà sau khi biết rõ lai lịch của Hạ Hầu Kinh, trong lòng Tử U Đại Đế cũng sinh ra rất nhiều ý niệm.
- Phong Vân Giáo giáo chủ này là từ Vạn Uyên đảo đến, dù lần này thua, làm sao biết hắn không có cơ hội xoay người?
Trong nội tâm Tử U Đại Đế đánh chính là chủ ý như thế.
Hiện tại, đúng là thời điểm Hạ Hầu Kinh sĩ khí sa sút, nghe Tử U Đại Đế khuyên bảo như vậy, tâm tình cũng hơi khá hơn một chút.
- Kinh Vân Pháp Vương, cái gọi là gió mạnh mới biết cỏ cứng, hỗn loạn thức trung thần. Hôm nay xem ra, Kinh Vân Pháp Vương ngươi, mới là người Bổn giáo chủ đáng tin cậy nhất.
Hạ Hầu Kinh cũng không keo kiệt, cổ vũ Tử U Đại Đế vài câu.
Tử U Đại Đế mở cờ trong bụng, âm thầm cảm giác mình đi một bước này, tựa hồ là đi đúng rồi.
- Giáo chủ, lần này Phong Vân Giáo ta bị ngăn trở, tuyệt không phải thực lực không đủ, mà là ở trên chiến lược, quá coi thường Giang Trần. Hơn nữa, tên hỗn đản Mạch Vô Song kia, cũng là một nhân tố phi thường trọng yếu.
Tử U Đại Đế nhắc tới Vô Song Đại Đế, cũng nghiến răng nghiến lợi.
Trải qua mấy ngày nay hắn phân tích, hắn cảm thấy, Vô Song Đại Đế quả thực là dây dẫn nổ cho thất bại lần này, dây xích cũng chính là từ khâu này mà rời ra.
Hạ Hầu Kinh nghe được ba chữ "Mạch Vô Song" kia, trong lòng cũng phát điên.
- Tên kia gần đây đặc lập độc hành, lần này ngay cả Bổn giáo chủ, cũng bị hắn mê hoặc. Tuyệt đối không thể tưởng được, hắn dĩ nhiên là người của Giang Trần!
Tử U Đại Đế nói:
- Tên kia cũng không biết nổi điên cái gì, lại tìm Giang Trần nương tựa, hơn nữa nhìn đi lên đối với tiểu tử kia khăng khăng một mực. Bất quá thằng kia cũng rất tà môn. Hắn nằm vùng ở Phong Vân Giáo nhiều năm như vậy, vậy mà không có bộc lộ ra? Võ đạo chi lộ của hắn, ta rất quen thuộc. Lại tuyệt đối không thể tưởng được, hắn vậy mà có thể cải biến võ đạo chi lộ, để cho thuộc hạ hoàn toàn không thể nhận ra.
Hạ Hầu Kinh cũng thở dài:
- Đáng sợ nhất chính là, người này vì nằm vùng, vậy mà không tiếc tự hủy dung mạo, người không có đại quyết tâm, tuyệt khó làm được!
Mặc dù Hạ Hầu Kinh đối với Vô Song Đại Đế nghiến răng nghiến lợi, nhưng mà ở vấn đề này, lại không thể không bội phục.
Trong mắt Tử U Đại Đế, hiện lên một tia sát ý lãnh khốc.
Không hề nghi ngờ, năm đó hắn cùng Mạch Vô Song tịnh xưng sáu cự đầu tán tu giới, thậm chí, hắn bài danh còn trên xa Mạch Vô Song, địa vị giang hồ cùng thực lực võ đạo, đều có thể áp chế Mạch Vô Song.
Hôm nay, Vô Song Đại Đế lại có xu thế đuổi kịp và vượt qua hắn, còn chế trụ danh tiếng của hắn.
Đây là Tử U Đại Đế không cách nào tiếp nhận. Một người trước kia ở các phương diện đều không bằng hắn, lại không chế trận chiến này thắng bại.
- Kinh Vân Pháp Vương, lần này Phong Vân Giáo nguyên khí đại thương, Bổn giáo chủ cũng phải hảo hảo suy nghĩ con đường phía trước đi như thế nào. Bổn giáo chủ muốn đem đại kế chỉnh hợp, giao cho ngươi phụ trách.
- Chỉnh hợp?
- Như ngươi nói, Phong Vân Giáo không cần cỏ đầu tường. Phàm là người lưu lại, đều là nòng cốt đắc lực của Phong Vân Giáo ta! Phải hảo hảo chỉnh hợp. Nếu không, Phong Vân Giáo chia rẽ, như thế nào dừng chân ở Nhân loại cương vực?
Hạ Hầu Kinh cũng không có mất lý trí, trận chiến ấy thảm bại, đã làm hắn ở trong thời gian ngắn, không cách nào cùng Giang Trần chính diện đối kháng nữa.
Ẩn núp, mới là lựa chọn anh minh nhất lúc này.
Đang khi nói chuyện, bỗng nhiên bên ngoài có người thông báo:
- Giáo chủ, bên ngoài có khách tới thăm. Tự xưng là ân nhân cứu mạng của giáo chủ, nói muốn tìm giáo chủ nói chút sự tình.
Ân nhân cứu mạng?
Hạ Hầu Kinh lập tức nhớ tới trận chiến ở Lưu Ly Vương Thành ấy, hoàn toàn chính xác có một người, ngang trời đâm một tay, phá vỡ Cự Thạch khí tràng của Cự Thạch nhất tộc Bát huynh đệ, để cho hắn tìm được cơ hội chạy trốn.
Cho nên, người nọ muốn nói là ân nhân cứu mạng của hắn, cũng nói qua được.
Kỳ thật Hạ Hầu Kinh cũng một mực suy nghĩ chuyện này, đến cùng người xuất thủ là ai? Trong đầu hắn nghĩ tới rất nhiều đáp án.
Hắn thậm chí lo lắng, có phải cao nhân của Vạn Uyên đảo hay không? Vạn nhất phải, tiền bối kia có đem trò hề của hắn ở Nhân loại cương vực, mang về Vạn Uyên đảo hay không?
---------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.