Độc Tôn Tam Giới

Chương 243: Chẳng những vẽ mặt, còn đánh người




Giang Trần gật gật đầu, không thể không nói, hắn đối với Bối đại nhân này rất có hảo cảm, nhất là mấy gia hỏa Càn Lam Bắc Cung bị mang xuống, để cho hắn thập phần hả giận.
- Mặc kệ như thế nào, còn phải đa tạ Bối đại nhân công chính chấp pháp.
Giang Trần chắp tay.
Bối đại nhân khoát tay chặn lại:
- Công bình mua bán, đây là cơ bản nhất. Ngươi yên tâm, tại đây không còn người lại dám can đảm gây chuyện. Bất quá, chuyện ngày hôm nay, đánh giết đệ tử Càn Lam Bắc Cung, bọn hắn không thể tìm Càn Lam Nam Cung ta đòi thuyết pháp, nhưng mà tìm ngươi làm phiền, vẫn có khả năng. Trong lòng ngươi phải có cân nhắc.
Một Chấp Pháp Giả Càn Lam Nam Cung, có thể thành thật cùng Giang Trần nói minh bạch như vậy, Giang Trần bao nhiêu cũng có chút cảm kích.
- Bối đại nhân nhắc nhở rất phải, ta sẽ lưu ý.
Càn Lam Bắc Cung đến tìm phiền toái? Giang Trần vừa nghĩ tới bốn chữ Càn Lam Bắc Cung này, trong lòng liền bốc hỏa. Ngày đó trên đường đến vương đô, đám đệ tử Càn Lam Bắc Cung kia cản đường cướp bóc.
Khoản nợ này Giang Trần một mực đều không quên, chỉ chờ ở Thiên Quế Vương Quốc đứng vững gót chân, tất sẽ để cho Càn Lam Bắc Cung trả giá gấp mười lần.
Không thể không nói, uy thế của Bối đại nhân này rất dọa người. Sau khi giết gà dọa khỉ, hiện trường khu giao dịch liền trung thực nhiều hơn.
Tuy biết Cực phẩm Thương Hải Đan của Giang Trần hấp dẫn rất lớn, nhưng mà lúc này ai cũng không dám áp chế Giang Trần.
Cuối cùng nhất, Giang Trần lựa chọn từ chỗ đệ tử Đa Bảo đạo tràng, mua được Lam Huyên Thảo cùng Mộc Ngột Tử mà hắn cần.
Tên đệ tử Đa Bảo đạo tràng kia, cũng không muốn thu tiền của Giang Trần, nhưng mà Giang Trần lại kiên trì trả.
Giang Trần là người chú ý, hắn không muốn vô duyên vô cớ bị người thi ân. Nói sau, chút tiền ấy, đối với Giang Trần hắn mà nói, tựa như chín trâu mất một sợi lông.
Sở dĩ lựa chọn cùng đệ tử Đa Bảo đạo tràng giao dịch, là bởi vì đây là người thông minh. Giang Trần ưa thích cùng người thông minh liên hệ.
Đạt được đồ vật mình muốn, Giang Trần cũng không muốn ở khu giao dịch lãng phí thời gian, mang theo bọn người Câu Ngọc đi ra phía ngoài.
Đệ tử Đa Bảo đạo tràng kia cũng theo đi ra, ở sau lưng gọi Giang Trần:
- Vị huynh đệ này, xin dừng bước.
Giang Trần ngừng lại, hắn cũng biết, Đa Bảo đạo tràng là thế lực lớn của vương đô, là một trong Tứ đại đạo tràng của Bảo Thụ Tông thiết lập tại Thiên Quế Vương Quốc. Hơn nữa ở trong Tứ đại đạo tràng, là thế lực duy nhất chiếm giữ vương đô.
Đã muốn ở vương đô lăn lộn, cùng Đa Bảo đạo tràng đánh tốt quan hệ sẽ không có chỗ xấu.
- Huynh đệ, ta gọi Phong Viêm, là đệ tử Đa Bảo đạo tràng. Chuyện vừa rồi, thật sự rất xin lỗi. Tứ đại đạo tràng tầm đó, tuy lẫn nhau cạnh tranh, nhưng âm thầm ai cũng không muốn đắc tội đối phương. Cho nên vừa rồi người Càn Lam Bắc Cung thu mua Lam Huyên Thảo cùng Mộc Ngột Tử, chúng ta...
- Được rồi, chuyện này không phải các ngươi sai.
Giang Trần cũng biết, đây là quy tắc ngầm của khu giao dịch.
- Ngươi nói như vậy, ta càng thêm hổ thẹn. Huynh đệ ra tay hào phóng, Phong Viêm ta rất muốn kết giao bằng hữu như ngươi. Không bằng tìm một chỗ, ta mời khách, chúng ta hảo hảo uống một chén?
- Uống rượu tạm thời coi như xong, tâm ý của Phong huynh ta tâm lĩnh. Về sau không thiếu cơ hội phải cùng Đa Bảo đạo tràng liên hệ, đến lúc đó còn phải nhờ Phong huynh chiếu cố nhiều hơn mới được.
Giang Trần cũng khách khí nói.
- Ha ha, nếu như huynh đệ ngươi có thời gian, thì tới quang lâm Đa Bảo đạo tràng ta, Đa Bảo đạo tràng nhất định bồng tất sinh huy. Đúng rồi, trò chuyện lâu như vậy, còn không có thỉnh giáo tôn tính đại danh của huynh đệ.
- Ta gọi Giang Trần.
- Giang Trần.
Phong Viêm khẽ gật đầu.
- Tên rất hay.
Lại tựa hồ nhớ ra cái gì đó, sắc mặt hơi đổi, thất thanh nói:
- Giang Trần? Huynh đệ, ngươi hẳn là đến từ Đông Phương Vương Quốc?
Giang Trần thầm giật mình, danh tiếng của mình, vậy mà đã truyền đến Thiên Quế Vương Quốc sao? Phong Viêm này chỉ là đệ tử của Đa Bảo đạo tràng, vậy mà cũng biết mình?
Giang Trần cũng không biết là nên cao hứng, hay là nên phiền muộn, bất quá vẫn cười cười:
- Không nghĩ tới Phong huynh vậy mà nghe qua tên của ta?
Phong Viêm càng thêm nhiệt tình:
- Giang huynh đệ, ngươi không biết hiện tại danh khí của mình cao bao nhiêu a! Thiên Quế Vương Quốc là tồn tại số một số hai trong liên minh 16 nước. Đối với chuyện phát sinh trong liên minh 16 nước, tự nhiên là rõ như lòng bàn tay. Đa Bảo đạo tràng chúng ta, bởi vì nguyên nhân sinh ý, càng cần nhiều phương diện tình báo. Cho nên, danh tiếng của Giang huynh đệ ngươi, ở Đa Bảo đạo tràng chúng ta, có thể nói là như sấm bên tai.
Nói như sấm bên tai, hiển nhiên là Phong Viêm khách khí. Nhưng mà nghe được danh tự Giang Trần, tâm tư kết giao của Phong Viêm, đích thật là càng thêm đậm.
Trên thực tế, từ Đông Phương Vương Quốc truyền đến các loại tình báo, đem Giang Trần miêu tả vô cùng kì diệu, dùng lực lượng một người, trấn áp Long gia phản loạn, đánh tan trăm vạn đại quân Hắc Nguyệt Quốc, bắn chết Hắc Nguyệt Quốc đệ nhất tướng tinh...
Các loại tin đồn này, làm cho Phong Viêm không thể coi thường.
Phong Viêm là người thông minh, hắn không nghĩ, mình là đệ tử Đa Bảo đạo tràng, nhân vật tầng trên của Thiên Quế Vương Quốc, liền có tư cách đi khinh bỉ thiên tài đến từ Đông Phương Vương Quốc.
Liên minh 16 nước, tuy Thiên Quế Vương Quốc so với Đông Phương Vương Quốc mạnh hơn không chỉ một cấp bậc.
Nhưng mà, quốc gia lại yếu, kia cũng có thiên tài.
Mà tên thiên tài Giang Trần này, hiển nhiên không phải Phong Viêm hắn có tư cách coi rẻ, trái lại, Phong Viêm thông qua vừa rồi quan sát, kết hợp tình báo cẩn thận suy nghĩ, ngược lại cảm thấy đối với Giang Trần này, nên tận lực kết giao mới được.
- Giang huynh đệ, vẫn là câu nói kia, Cực phẩm Thương Hải Đan, nếu như giao cho Đa Bảo đạo tràng chúng ta xử lý, phóng tới đấu giá hội, khẳng định có thể bán ra giá cả rất tốt. Đồng thời cũng có lợi cho ngươi nổi tiếng.
Giang Trần biết rõ Phong Viêm đích thật là có thành ý, gật gật đầu:
- Phong huynh, chờ ta giải quyết xong sự tình, nhất định sẽ đi Đa Bảo đạo tràng bái phỏng ngươi.
Đã nhận được Giang Trần hứa hẹn, Phong Viêm càng cao hứng hơn.
Hai người đang nói, bỗng nhiên bên cạnh truyền đến một thanh âm quát lớn:
- Đàn bà thúi, ngươi nói thêm câu nữa thử xem? Cầm cây gỗ mục đến, liền lừa ta đúng không?
- Tranh thủ thời gian buông tay!
Phong Viêm cùng Giang Trần nghe thanh âm quát lớn, đều nhịn không được nhìn tới.
Chỉ thấy một thanh niên Hồng sắc bào phục, thêu lên đường vân màu xanh da trời, lớn tiếng quát lớn. Ở trước mặt hắn, thì quỳ một thiếu nữ nhỏ bé yếu ớt.
Thiếu nữ này một bên nức nở, một bên quật cường dắt lấy bắp chân thanh niên kia, gắt gao không chịu buông tay.
- Ngươi trả Ô Linh Mộc cho ta.
Thanh âm của thiếu nữ rất thấp, còn run nhè nhẹ, nhưng mà thần thái lại dị thường quật cường, rất có tư thế không cầm lại đồ đạc của mình, liền tuyệt không buông tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.