Độc Tôn Tam Giới

Chương 1923: Huyết quang khốn trận (2)




Lấy danh nghĩa đột phá võ đạo, lưu lại rất nhiều sơ hở, cũng ở trong thời gian phù hợp, ném ra tin tức bảo tàng Bí Cảnh, tựa như rắc mồi câu khắp nơi, dẫn những con mồi kia mắc câu.
Cái này một khâu khấu trừ một khâu, hoàn hoàn đan xen, có thể nói là thập phần tinh diệu.
Tuy Giang Trần còn không biết Thúy Hoa Hiên chủ này có thủ đoạn gì đối phó những người của Xích Đỉnh Trung Vực kia, nhưng nhìn bộ dạng tự tin của Thúy Hoa Hiên chủ, Giang Trần liền biết rõ, chỉ sợ hết thảy, đã sớm ở trong tính toán của hắn rồi.
Buồn cười hoàng thất cùng ba đại tông môn của Xích Đỉnh Trung Vực, cho rằng bí mật thẩm thấu vào bên trong Thúy Hoa Hiên chủ, khống chế bí mật của Thúy Hoa Hiên chủ.
Lại không nghĩ rằng, đây hết thảy chỉ là Thúy Hoa Hiên chủ dụ dỗ bọn hắn mắc câu mà thôi.
Giang Trần lạnh lùng nhìn Thúy Hoa Hiên chủ, hắn đối với đám người Xích Đỉnh Trung Vực chó cắn chó một chút hứng thú cũng không có, trái lại, nếu như cơ hội phù hợp, hắn thậm chí nguyện ý lưu lại xem náo nhiệt.
Chỉ là giờ phút này, hắn vẫn có một loại cảm giác nguy cơ bao phủ ở trong lòng.
Ánh mắt của Thúy Hoa Hiên chủ lạnh nhạt, dáng tươi cười khoan thai nhìn Giang Trần:
- Tiểu tử, không thể không nói, ta có chút thưởng thức ngươi rồi. Dưới loại tình huống này, còn có thể bảo trì trấn định, coi như là nhân tài khó được. Những người khác hướng về phía bảo vật Thổ thuộc tính đi, ngươi lại tới đây. Cái này xem như yêu Giang Sơn càng yêu mỹ nhân sao?
- Họ Thôi, hẳn là ngươi cho rằng, ngươi đã nắm chắc thắng lợi trong tay sao?
Giang Trần cười lạnh.
- Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy như vậy?
Ngữ khí của Thúy Hoa Hiên chủ khoan thai, như là thợ săn trêu đùa con mồi, tràn đầy ý tứ đùa cợt.
- Hừ, vậy thì thử xem xem.
Giang Trần đột nhiên ôm Vệ Hạnh Nhi, thúc dục Thiên Côn Lưu Quang Độn cực hạn, hóa thành một đạo tàn quang, hướng ra phía ngoài bỏ chạy.
- Hừ, tốc độ cũng không tệ.
Thúy Hoa Hiên chủ đạm mạc cười cười, vung tay lên, trong tay đột nhiên nhiều ra một lệnh kỳ huyết sắc.
Lệnh kỳ phấp phới tầm đó, bốn phía lập tức dâng lên một biển máu, Huyết Hải bốc hơi, lập tức phong tỏa trọn cả hư không.
Tốc độ của Giang Trần nhanh, tốc độ Huyết Hải này lan tràn còn nhanh hơn, Giang Trần vừa muốn xông ra. Một đạo Huyết Lãng mang theo lực cắn nuốt đáng sợ, trực tiếp cuốn qua.
Huyết quang này chứa một lực ăn mòn rất mạnh, phảng phất có thể trực tiếp luyện hóa huyết nhục tu sĩ, Giang Trần chỉ dựa vào gần huyết quang kia, liền cảm thấy toàn thân xiết chặt.
Thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, Giang Trần vung tay áo lên, quét huyết quang này ra.
Cũng không phải Giang Trần sợ huyết quang này ăn mòn. Nhưng mà Vệ Hạnh Nhi huyết nhục chi thân, chỉ sợ kháng không nổi huyết quang kia ăn mòn.
Giang Trần liên tục đột phá, chỉ là mặc kệ hắn hướng góc độ nào đột phá, huyết quang đáng sợ thủy chung đều nhanh hơn hắn một bước, trước ngăn trở xu thế đột phá của hắn.
Từng đạo huyết quang, ở ngoại vi như ẩn như hiện, như hào quang sáng tắt trên bầu trời, tràn đầy cảm giác biến ảo quỷ dị.
Từng vòng huyết quang rung động, khóa lại toàn bộ tế đàn.
Mà Giang Trần phóng đi, cuối cùng vẫn không thể không rơi vào trong tế đàn, về tới xa xa.
- Tiểu tử, tốc độ không tệ. Đáng tiếc, đầu óc của ngươi không đủ thông minh. Biết rõ nơi này chỉ còn đường chết, vẫn muốn xông tới.
Thúy Hoa Hiên chủ giễu cợt nói.
Giang Trần ngưng mắt nhìn huyết quang chung quanh, hắn biết rõ, đây là một loại trận pháp cao minh. Huyết quang này, hẳn là mượn nhờ lực lượng tế đàn, sinh ra một loại huyết quang khốn trận.
Nếu như Giang Trần muốn toàn lực thúc dục Thần Ma Kim Thân, lại phối hợp Thiên Côn Lưu Quang Độn, tuyệt đối có chín thành nắm chắc đột phá huyết quang khốn trận.
Thế nhưng mà, mang theo Vệ Hạnh Nhi, nắm chắc của Giang Trần thoáng cái liền xuống đến một thành.
Cũng không phải mang một người làm chậm tốc độ của hắn, mà là hắn lo lắng huyết nhục chi thân của Vệ Hạnh Nhi không cách nào thừa nhận huyết quang ăn mòn.
- Họ Thôi, huyết quang khốn trận này, chỉ là thủ đoạn tà ma. Xem ra, ngươi đã bán rẻ thân thể cùng linh hồn của mình, dấn thân vào tà ma a?
Ngữ khí của Giang Trần rét lạnh.
Thúy Hoa Hiên chủ nao nao, có chút kinh ngạc nhìn Giang Trần:
- Ngươi... Tiểu tử ngươi rốt cuộc có địa vị gì, thoạt nhìn, tựa hồ biết đến không ít a?
Giang Trần gật gật đầu:
- Quả là thế, không thể tưởng được ngoài Hoang Man, còn có ma tung xuất hiện. Họ Thôi, ngươi dấn thân vào Ma tộc, từ nay về sau, cái kia chính là chung địch của cả Nhân loại cương vực.
- Ha ha ha, Nhân loại?
Thúy Hoa Hiên chủ cuồng vọng cười to.
- Nhân loại có cái gì tốt? Nhân loại loại chủng tộc ti tiện này, đã sớm nên diệt vong rồi. Thượng Cổ Ma tộc, chính là chủng tộc nổi tiếng Chư Thiên, trên trời dưới đất, chỉ có Ma tộc Thánh hỏa bất tử, chỉ có Ma tộc mới có thể vĩnh sinh bất tử.
- Ếch ngồi đáy giếng.
Giang Trần cười lạnh một tiếng.
Ma tộc ở Chư Thiên Đại Thế Giới, đích thật là một chủng tộc rất giỏi. Cái chủng tộc này thiện chiến, hơn nữa huyết mạch có tính xâm lược rất mạnh. Có thể đem đại đa số chủng tộc chuyển hóa làm huyết mạch Ma tộc.
Nhưng muốn nói Ma tộc là chủng tộc vô địch thiên hạ, cái kia chính là thiên đại chê cười. Ở trong Chư Thiên Đại Thế Giới, chủng tộc cùng Ma tộc đặt song song cũng có không ít.
Thậm chí chủng tộc còn cao quý hơn Ma tộc, cũng có một ít.
Chỉ là, tính xâm lược của Ma tộc, làm cho chủng tộc này nổi tiếng hơn chủng tộc bình thường, để cho chủng tộc khác nghe được tên tuổi của Ma tộc, liền kìm lòng không được sẽ có một loại kính sợ.
Loại cảm giác kính sợ này, có đôi khi sẽ diễn biến thành một loại cúng bái cùng tín ngưỡng ngốc nghếch. Thật giống như Thúy Hoa Hiên chủ này, rõ ràng là Nhân loại, lại bị Ma tộc tẩy não, trở thành tín đồ trung thực của Ma tộc.
Giang Trần không cùng Thúy Hoa Hiên chủ đấu mồm mép, mà hết sức chăm chú, xem xét lấy chỗ ảo diệu của trận pháp này.
Thúy Hoa Hiên chủ thấy Giang Trần gặp nguy không loạn, khinh thường hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên lộ ra một tia cười lạnh, nhìn chằm chằm vào Giang Trần cùng Vệ Hạnh Nhi nói:
- Bản Hiên chủ trước đi thu thập đám người kia, các ngươi đôi cẩu nam nữ này, cứ nhấm nháp tư vị huyết quang khốn trận thoáng một phát a.
Trong tiếng cười dữ tợn, Thúy Hoa Hiên chủ hóa thành một đạo lưu quang, biến mất ở trong hư không.
Nhìn thấy Thúy Hoa Hiên chủ ly khai, Vệ Hạnh Nhi một chút cũng không có cảm thấy nhẹ nhõm. Ánh mắt lo nghĩ mà nhìn Giang Trần, tràn đầy xin lỗi nói:
- Ta đến cùng vẫn là liên lụy ngươi rồi.
Giang Trần từ chối cho ý kiến, biểu lộ lạnh nhạt. Không có trả lời, chỉ là chăm chú nhìn xem trận pháp này.
Tuy huyết quang khốn trận này lợi hại, nhưng nhìn hình thái, hiển nhiên uy lực của trận pháp này còn không có hoàn toàn phát huy ra. Giang Trần nhìn ra được, tuy Thúy Hoa Hiên chủ có thể thúc dục trận pháp, nhưng rất rõ ràng, trận pháp này còn khuyết thiếu một điểm động lực, làm cho toàn bộ trận pháp không cách nào hoàn mỹ phát huy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.