Độc Tôn Tam Giới

Chương 1849: Ngài là Vô Song Đại Đế ? (2)




La đội trưởng không phản bác được.
Xuất phát từ chức trách, bọn hắn nên ngăn trở nhóm người này.
Nhưng xuất phát từ suy tính thực lực, bọn hắn là châu chấu đá xe.
Vô Song Đại Đế mỉm cười, đi đến trước một bước, đột nhiên thò tay vỗ vỗ bờ vai của La đội trưởng:
- La đội trưởng đúng không? Trở về thay lão phu mang hộ một câu cho Nguyệt Thần Giáo Đại giáo chủ của các ngươi, nói Mạch Vô Song thăm hỏi.
Mạch Vô Song?
Nghe được ba chữ kia, sắc mặt của La đội trưởng đại biến, đột nhiên khuôn mặt trướng đỏ giống như quả cà, nghẹn ngào hỏi:
- Ngài... Ngài là Vô Song Đại Đế?
Vô Song Đại Đế cười nhạt một tiếng:
- Người giang hồ nâng đỡ, cho một danh hào. Ta bất quá là một lục bình không rễ mà thôi.
Tán tu ưa thích dùng lục bình không rễ để hình dung mình. Đây là ngữ điệu khiêm tốn của người ta. La đội trưởng hắn là không thể tưởng thật.
Những người khác nghe nói thật sự là Vô Song Đại Đế, sắc mặt mỗi một cái đều trắng bệch. Nhất là Vẫn Thiên Tứ Nghĩa, cả đám trợn mắt há hốc mồm.
Làm cả buổi, bọn hắn còn không biết mình đắc tội với ai. Nghe Vô Song Đại Đế tự báo danh hào, mới biết mình chọc một người đáng sợ cỡ nào.
Trong lúc nhất thời, mỗi một cái đều mặt xám như tro, trong nội tâm ai thán không thôi.
- Đã có tiền bối cao nhân ở đây, chuyện nơi này, hoàn toàn chính xác không phải vãn bối có thể giải quyết. Việc này, cũng vượt khỏi phạm vi năng lực của Lãnh Nguyệt Hình đường. La mỗ trở về nhất định sẽ chi tiết hồi bẩm đường chủ, sau đó đường chủ đại nhân sẽ mang câu thăm hỏi của Vô Song tiền bối báo cho giáo chủ.
La đội trưởng ngược lại là rất biết giải quyết, gặp chuyện không thể làm, vội vàng chịu thua, hơn nữa nói rất nhún nhường, lộ ra hào phóng vừa vặn.
Vẫn Thiên Tứ Nghĩa đích thật là có chút bổn sự, ở trong Nguyệt Thần Giáo có chút chỗ dựa. Xưa nay bọn hắn làm mưa làm gió, bên trong Nguyệt Thần Giáo hoàn toàn chính xác là có người cho bọn hắn chỗ dựa.
Thế nhưng mà, một khi những thứ này rước lấy đại phiền toái cho Nguyệt Thần Giáo, như vậy thời điểm Nguyệt Thần Giáo nên buông tha, là tuyệt đối sẽ không do dự.
Hiển nhiên, đắc tội một Đại Đế tán tu, ở người của Nguyệt Thần Giáo xem ra, rõ ràng cho thấy không đáng.
Nghe được khẩu khí của La đội trưởng, Vẫn Thiên Tứ Nghĩa mặt xám như tro. Bọn hắn ẩn ẩn, giống như có lẽ đã biết vận mệnh của mình.
Tuy Nguyệt Thần Giáo rất cường đại, nhưng muốn Nguyệt Thần Giáo vì Vẫn Thiên Tứ Nghĩa bọn hắn đi đắc tội một Đại Đế tán tu, hơn nữa là Đại Đế thành danh đã lâu, hiển nhiên là không thực tế.
Người của Lãnh Nguyệt Hình đường vừa lui, Vẫn Thiên Tứ Nghĩa như gà trống bại trận, ánh mắt nhìn bọn người Giang Trần, vậy mà không còn có căm thù, mà chuyển biến thành chính là khuất phục.
Đối mặt cường giả mà bọn họ hoàn toàn không cách nào đối kháng, bọn hắn căm thù lại có thể thế nào?
- Vô Song tiền bối, chúng ta có mắt không tròng, xông tới tiền bối, kính xin không nên chấp nhặt chúng ta a.
Bắc Cung Minh cầu khẩn nói.
Lúc này Tùng Thái Viêm cũng không dám quật cường:
- Vô Song tiền bối, tuy Tùng Thái Viêm ta hỗn đản, nhưng không dám đối nghịch với tiền bối ngài. Sự kiện kia, kỳ thật cũng không trách được chúng ta. Nếu không phải Nguyệt Thần Giáo định ra quy củ cho chúng ta, chúng ta sao lại đưa hắn đến Nguyệt Thần Giáo chứ?
- Đúng vậy, tiền bối, kính xin giơ cao đánh khẽ, tha cho chúng ta.
Bắc Cung Minh cũng cầu khẩn nói.
Trước kia Vẫn Thiên Tứ Nghĩa này làm trò hề, bên trong phân liệt. Nhưng mà lúc này, bọn hắn cũng vô tâm cân nhắc vấn đề phân liệt gì, một lòng đều là nghĩ cầu xin tha thứ
Dù sao, Vẫn Thiên Tứ Nghĩa đến một bước này, cũng chỉ là danh nghĩa. Vẫn Thiên Hội không có khả năng Đông Sơn tái khởi.
Đắc tội một Đại Đế, lựa chọn sáng suốt nhất là đóng cửa.
Vô Song Đại Đế thản nhiên nói:
- Nơi đây hết thảy, đều là Thiệu công tử làm chủ. Mạch mỗ chỉ là tay chân của hắn.
Ngữ khí của Vô Song Đại Đế rất thản nhiên, một chút cũng không cảm thấy làm tay chân có cái gì không phải, hoặc là cảm thấy mất thân phận. Làm tay chân cho Giang Trần, hắn cam tâm tình nguyện.
Dù sao, không đơn thuần là Vận phu nhân, tánh mạng của Mạch Vô Song hắn, cũng là Giang Trần từ Quỷ Môn quan kéo trở lại. Đối mặt ân nhân cứu mạng, Vô Song Đại Đế không có gì không thể tiếp nhận.
- Thiệu công tử, nhìn ngài cũng không phải là phàm nhân. Xin ngươi cho một cơ hội. Vẫn Thiên Tứ Nghĩa chúng ta cũng coi như địa đầu xà. Chỉ cần ngươi cho chúng ta một cơ hội, chúng ta nhất định sẽ toàn lực lấy công chuộc tội.
Bắc Cung Minh gần như cầu khẩn kêu lên.
Lấy công chuộc tội?
Giang Trần lạnh lùng cười cười, nếu như phụ thân Giang Phong đã bị hại, dù bọn hắn chết một trăm lần, cũng không cách nào chuộc tội, chớ nói chi là lấy công.
- Các ngươi duy nhất có thể làm, là cầu nguyện người nọ không có việc gì. Hắn không có việc gì, bổn thiếu gia tâm tình tốt, có lẽ sẽ ban thưởng các ngươi một con đường sống. Nếu như hắn có sự tình, kết quả các ngươi cũng tinh tường.
Giang Trần cũng không muốn nói nhảm, nói xong lời này, liền phất tay áo đi ra.
Những người khác cũng nhao nhao đi theo đằng sau Giang Trần ly khai. Về phần những người kia, sống hay chết, ai cũng sẽ không đi quan tâm.
Tỉnh tam gia liếc nhìn Vẫn Thiên Tứ Nghĩa, cưỡng chế cảm giác vui vẻ nhìn có chút hả hê, ra vẻ tiếc nuối than nhẹ một tiếng, cũng theo chân đi ra ngoài.
Đi ra cửa, trên mặt Tỉnh tam gia liền cười như hoa. Chứng kiến Vẫn Thiên Tứ Nghĩa không may, trong lòng của hắn chỉ cảm thấy vô cùng thống khoái.
Vẫn Thiên Hội bình thường túm muốn chết, một bộ lão tử đệ nhất thiên hạ. Đối với hắn cái đệ nhất phân đà Phó đà chủ này, căn bản không có nửa phần tôn trọng.
Tuy Tỉnh tam gia cũng là hỗn đản, nhưng mà hắn dù sao cũng đại biểu cho chính thống của Nguyệt Thần Giáo, là đệ nhất phân đà Phó đà chủ của Nguyệt Thần Giáo.
Vẫn Thiên Tứ Nghĩa tính toán cái gì? Mặc dù trong Nguyệt Thần Giáo có chỗ dựa, nhưng mà thế lực dưới mặt đất, ở Nguyệt Thần Giáo là không thể nào nổi danh.
Mấy cái ác bá ngay cả danh hào cũng không có, ở trước mặt Tỉnh tam gia hắn túm bảy túm tám. Một chút mặt mũi cũng không cho, cái này để cho Tỉnh tam gia làm sao có thể cao hứng?
Giờ phút này nhìn thấy bọn hắn không may, Tỉnh tam gia không có đốt pháo ăn mừng cũng đã rất khắc chế rồi, nhìn có chút hả hê hiển nhiên là không thể tránh khỏi.
Đương nhiên, cùng lúc đó Tỉnh tam gia cũng là lòng còn sợ hãi, may mắn vô cùng.
Thử nghĩ thoáng một phát, lúc trước nếu như hắn một bước đạp sai, tao ngộ vận mệnh rất có thể đồng dạng Vẫn Thiên Tứ Nghĩa hôm nay, thịt nát xương tan cũng có thể.
Cũng may khi đó Tỉnh tam gia hắn co được dãn được, nhìn thấy tình thế không đúng, lập tức chịu thua. Lúc ấy hắn còn cảm thấy có chút mất mặt, trước mặt thủ hạ biểu hiện không chịu nổi.
Sau đó trở lại phân đà, hắn còn cảm thấy có chút xấu hổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.