Độc Tôn Tam Giới

Chương 1697: Đại công cáo thành (1)




Ngày sau nếu như thực sự cần dùng tới, một khỏa Tùng Hạc đan này có thể phát huy ra tác dụng mạnh mẽ, tuyệt đối có thể khiến cho cường giả Hoàng cảnh, thậm chí là cường giả Đế cảnh đều can tâm tình nguyện bán mạng cho hắn.
Tuy rằng ở trong Lưu Ly vương tháp vài năm, thế nhưng Giang Trần cơ hồ không có thời gian luyện đan. Nhưng mà không có nghĩa là hắn lạnh nhạt với phương diện đan đạo.
Kiếp trước có thời gian mấy trăm vạn năm, cơ hồ một nửa thời gian hắn đều dùng vào đan đạo. Cho nên đối với đan đạo mà nói, có lẽ đây đã là chuyện quen thuộc nhất trong hai kiếp của hắn.
Xuất ra đan lô, Giang Trần lập tức tìm được linh cảm. Minh tường một lúc lâu, đem quá trình luyện chế Tùng Hạc đan ra lướt qua nhiều lần, diễn luyện một phen, sau đó mới bắt đầu luyện chế.
Khống hỏa, làm nóng đan lô.
Tất cả trình tự, Giang Trần đều chậm rãi làm.
Thần thông thất khiếu thông linh của Giang Trần được triển khai toàn bộ, mỗi một chi tiết đều được hắn nắm vững.
Một khi Giang Trần tìm ra được linh cảm, tất cả mọi chuyện sẽ rất đơn giản.
Sau nửa tháng, thủ quyết Giang Trần biến đổi, thu tay lại.
Sau đó trong Thâu Thiên đỉnh phát ra thanh âm giống như tiếng long ngâm. Một lát sau, sương mù chậm rãi tán đi, tiếp đó là từng mùi thơm nồng đậm từ trong THâu Thiên đỉnh chậm rãi tràn ra.
Mà ở khe hở của đan đỉnh dường như có một đạo quang mang chói mắt, giống như không thể ngăn cản đang muốn chui ra ngoài vậy.
Giang Trần thấy thế, trong lòng cũng vui vẻ.
Đủ loại dấu hiệu cho thấy, đây là một lần luyện đan vô cùng thành công. Mà quá trình này Giang Trần cũng không gặp bao nhiêu khó khăn.
Cơ hồ có thể nói đây là một quá trình trôi chảy, thuận lợi.
Mở đan đỉnh ra, chín khỏa Tùng Hạc đan tinh thuần, giống như chín quả trứng bồ câu hiện lên trước mắt Giang Trần.
Trong lòng Giang Trần vui vẻ:
- Không ngờ lại có chín khỏa Tùng Hạc đan, quả thực là ngoài ý muốn a.
Vốn Giang Trần chỉ kỳ vọng luyện chế ra năm sáu khỏa Tùng Hạc đan mà thôi, cũng coi như là đủ vốn. Thế nhưng không ngờ lò Tùng Hạc đan này lại có chín khỏa.
Hơn nữa chín khỏa Tùng Hạc đan này tính chất đều không có hơn kém quá lớn. Trừ ba khỏa là cấp độ trung phẩm ra, sáu khỏa còn lại đều là tư chất thượng phẩm.
Phải biết rằng đây là đan dược Chuẩn Thiên cấp, có thể luyện chế ra đan dược trung phẩm đã không dễ dàng rồi.
Như vậy chỉ cần đạt tới tỉ lệ hạ phẩm đã coi như là đan dược hợp cách. Trung phẩm tuyệt đối xem như rất tốt.
Thượng phẩm mà nói, coi như là đan dược loại ưu.
Về phần đan dược cực phẩm thì chính là đại viên mãn, là đan dược hoàn mỹ không tỳ vết. Đan dược đỉnh cấp bình thường muốn truy cầu tỉ lệ cực phẩm, nhất định phải hi sinh một ít khi thành đan.
Lò đan này của Giang Trần, hắn chỉ truy cầu đan dược nhiều hơn một chút, bởi vậy ở trên phương diện tính chất sẽ phải có hy sinh một chút. Trên thực tế, tuy rằng Tùng Hạc đan cực phẩm rất tốt, thế nhưng Giang Trần lại cảm thấy có truy cầu cũng không quan trọng.
Truy cầu việc luyện chế ra ba khỏa Tùng Hạc đan cực phẩm, còn không bằng giống như bây giờ luyện chế ra chín khỏa Tùng Hạc đan.
Một khỏa Tùng Hạc đan quả thực có thể khiến cho thọ nguyên kéo dài hơn một ít. Một khỏa Tùng Hạc đan hợp cách có thể khiến cho thọ nguyên của cường giả Hoàng cảnh kéo dài một ngàn năm.
Mà cực phẩm có lẽ có thể vượt qua một ngàn năm trăm năm cũng không biết chừng.
Đương nhiên hiện tại Giang Trần luyện chế ra lò Tùng Hạc đan này đại bộ phận đều là Tùng Hạc đan thượng phẩm. Tùng Hạc đan thượng phẩm, dù gì cũng có thể kéo dài thọ nguyên tới ngoài một ngàn hai trăm năm.
Về phần trung phẩm nhất định cũng kéo dài được hơn ngàn năm. Vận khí tốt cũng có thể kéo dài được một ngàn hai trăm năm.
Như vậy tính ra, truy cầu cực phẩm mà buông tha cho số lượng thành đan hiển nhiên là chuyện không có lợi nhất.
Xuất ra bình ngọc, đem tám khỏa Tùng Hạc đan bên trong cất vào. Một khỏa còn lại, Giang Trần đặt ở trong một bình ngọc khác.
Thu đan đỉnh, Giang Trần điều chỉnh cảm xúc trong lòng một chút, lúc sau mới đẩy cửa đi ra.
Bên ngoài đan thất, Cơ Trung Đường ngồi xếp bằng ở cuối hàng lang phía xa, bộ dáng giống như thần giữ cửa, hai mắt cảnh giác nhìn chằm chằm vào bốn phương tám hướng, hiển nhiên không muốn có ai quấy rầy sự yên tĩnh trong đan thất.
Nhìn thấy Giang Trần đẩy cửa đan thất đi ra, Cơ Trung Đường vội đứng lên đón:
- Chân thiếu chủ, người xuất quan rồi sao?
Giang Trần gật gật đầu, kinh ngạc hỏi:
- Ngươi luôn ở chỗ này sao?
Cơ Trung Đường gật đầu nói:
- Phiệt chủ bảo ta một tấc cũng không rời nơi này, không cho phép bất luận kẻ nào tới quấy rầy người luyện đan.
Nghe nói Bàn Long phiệt chủ hạ lệnh, Giang Trần cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, hắn lập tức gật đầu nói:
- Đi, dẫn ta tới gặp phiệt chủ.
Tuy rằng Cơ Trung Đường không biết chân tướng Tùng Hạc đan, nhưng mà hắn suy đoán ra đan dược mà Chân thiếu chủ luyện chế lần này có lẽ rất bất phàm, nói không chừng có quan hệ với việc phiệt chủ tán công.
Mấy năm trước phiệt chủ đã sắp tới kỳ tán công, không biết vì nguyên do gì, về sau lại tốt đẹp. Cơ Trung Đường là người thông minh, hắn đã từng phỏng đoán qua nguyên nhân.
Tuy rằng hắn không có đoán được nguyên nhân bên trong, thế nhưng hắn đại khái suy đoán được, tất cả chuyện này có lẽ có quan hệ với Chân thiếu chủ.
Dù sao cả Lưu Ly vương thành, nếu như nói có người có thể cứu vãn chuyện này thì cũng chỉ có Đan Vương thần kỳ như Chân thiếu chủ.
Nghe thấy tiếng bước chân của Giang Trần, Bàn Long phiệt chủ cũng có chút kích động, không kìm lòng được mà đứng lên, biểu lộ trên mặt tuy rằng ra vẻ trấn định, thế nhưng hai mắt tràn ngập vẻ chờ mong đã bán đứng tâm tình hiện đang vô cùng kích động của hắn.
- Phiệt chủ, may mắn không làm nhục mệnh a.
Giang Trần thấy vẻ mặt Bàn Long phiệt chủ lo lắng như vậy, hắn cũng biết tâm tình của đệ nhất phiệt chủ Lưu Ly vương thành lúc này ra sao, nhất định là vô cùng lo lắng.
Cho nên hắn cũng không có thừa nước đục thả câu mà đi thẳng vào vấn đề.
BIểu lộ trên mặt Bàn Long phiệt chủ vốn cứng đờ, lúc này trợn ngược hai mắt, mừng rỡ như điên, kích động vạn phần, hỏi:
- Thực sự thành rồi sao?
Lúc nói lời này thanh âm của Bàn Long phiệt chủ không khỏi run rẩy.
- Chắc chắn mười phần, ta sớm nói qua, người hiền sẽ có trời giúp a.
Giang Trần cười ha hả tiến lên phía trước, tay cầm bình ngọc trực tiếp ném về phía Bàn Long phiệt chủ.
Bàn Long phiệt chủ tiếp nhận, cũng bất chấp việc Cơ Trung Đường đang đứng ở bên cạnh. Hai tay khô quắt nắm chặt bình ngọc này, giống như là tiểu hài tử được nhận cái kẹo đầu tiên trong đời vậy, kích động không thôi.
Cơ Trung Đường đơn thuần lúc này cũng suy đoán ra cái gì d dó. Nhìn bộ dáng kích động của phiệt chủ, lại nhìn Chân thiếu chủ đang mỉm cười.
Trong lúc nhất thời, trên mặt Cơ Trung Đường tràn ngập vẻ sùng bái và cảm kích.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.