Độc Tôn Tam Giới

Chương 154: Giang Trần, Thần Binh trời giáng! 2




- Câu Ngọc công chúa, Giang gia này, thực đáng giá ngươi như vậy sao?
Long Ngâm Dã không giận ngược lại cười.
- Cùng Giang gia không quan hệ, ta làm như thế, chỉ cầu bản tâm an bình.
Câu Ngọc công chúa hời hợt tầm đó, lại lộ ra ý quyết tuyệt.
- Đã như vầy, vậy thì thứ cho Long Ngâm Dã ta đắc tội!
Long Ngâm Dã cũng không phải thế hệ thương hương tiếc ngọc.
- Đại quân chuẩn bị, mặc kệ người nào cản đường, giết!
- Giết!
Đại quân đều nhịp quát.
Giết!
...
- Giết!
Ngay khi đại quân chuẩn bị khởi động, trong hư không, bỗng nhiên truyền đến một thanh âm lạnh lùng, đột ngột, lại tràn ngập lực lượng, tràn ngập lực xuyên thấu, mặc kim liệt thạch, bắn phá Thương Khung.
Nương theo một tiếng "Giết" này, ở trong Vân Tiêu phiêu miểu, cũng truyền đến một tiếng kêu to bén nhọn. Cùng lúc đó…
Một đạo tàn ảnh kim sắc, dùng tốc độ như tia chớp, từ trong đám mây đột nhiên đâm ra.
Thời điểm tàn ảnh Kim sắc lao xuống, một tiếng xé gió như cắt tơ lụa, kéo một đạo lưu quang nhanh như sao băng, ầm ầm hạ lạc.
Một mũi tên vô cùng cường đại, mục tiêu chuẩn xác bắn về phía Long Ngâm Dã!
Ở trước mặt ba vạn đại quân, mũi tên này, chuẩn xác không sai, mục tiêu kiên định bắn về phía Long Ngâm Dã.
- Tiểu Hầu gia, coi chừng!
Một mũi tên bất thình lình, không có bất kỳ dấu hiệu, phảng phất là Tiên Nhân từ bầu trời phóng tới!
Long Nhất kịp phản ứng, muốn dùng binh khí đi đón đỡ, nhưng đã muộn. Lập tức cái khó ló cái khôn, đẩy Long Ngâm Dã ra xa!
Phốc!
Mũi tên kia bắn tới, từ trên bờ vai Long Nhất, xỏ xuyên mà qua, dư thế không hết, trực tiếp chạy về phía sau, bắn thủng ngực Nhạn Môn Hầu truyền nhân Yến Nhất Minh trùng hợp đứng ở phía sau hắn.
Phốc, Phốc!
Một mũi tên chi uy này, như là que thịt nướng, thẳng đến bắn thủng người thứ năm, cuối cùng mới dừng lại!
Long Ngâm Dã bị Long Nhất đẩy ngã, chật vật không chịu nổi, đang muốn đứng dậy, giữa không trung lại "hưu, hưu" hai tiếng xé gió truyền đến.
Mũi tên đồng dạng, uy năng đồng dạng, góc độ đồng dạng xảo trá.
Lúc này đây, càng là tay năm tay mười, hàng loạt mũi tên, làm cho Long Ngâm Dã không chỗ có thể trốn!
- Bảo hộ Tiểu Hầu gia!
Long Nhất khẩn trương, đánh về phía Long Ngâm Dã. Chỉ là, bả vai hắn bị thương, cuối cùng chậm nửa nhịp!
Vừa bổ nhào qua, phần lưng lại trúng một mũi tên!
Mà một mũi tên khác thì bắn vào trán Long Ngâm Dã, mũi tên bắn thủng mũ giáp, đinh nhập vào não. Chân khí cường đại chấn Long Ngâm Dã đụng vào trong đám người, đem đội ngũ đâm cho loạn thất bát tao.
- Không tốt, Tiểu Hầu gia trúng tên rồi!
- Tiểu Hầu gia trúng tên rồi!
Một màn đáng sợ này, làm cho ba vạn đại quân mắt choáng váng, loạn thành một nồi!
Một màn bất thình lình, biến hóa quá nhanh, nhanh đến bọn hắn không kịp phản ứng!
Chờ bọn hắn kịp phản ứng, Long Ngâm Dã trúng tên, sống chết không rõ, bả vai và sau lưng Long Nhất trúng tên, bản thân bị trọng thương!
- Các ngươi xem, bầu trời, bầu trời!
Hừm! Hừm!
Minh thanh bén nhọn mà bá đạo từ không trung truyền đến, vạch phá chân trời.
Hai đạo kim sắc tàn ảnh phá tan đám mây, rơi vào trên không Hầu phủ!
- Là Kim Dực Kiếm Điểu!
- Trên lưng chim có người, hình như là Giang Trần.
- Còn có một, ồ? Cũng rất quen mặt, là ai đây?
- Hình như là Kim Sơn Hầu truyền nhân Tuyên Bàn tử.
- Không đúng, người nọ một chút cũng không mập, ở đâu là Tuyên Bàn tử?
Tuyên Bàn tử ngồi ở trên lưng điểu, giờ phút này đắc ý phi phàm, chỉ cảm thấy nhân sinh đi đến một bước này, đã đạt đến trạng thái đỉnh phong, tích đủ hết chân khí quát:
- Bọn chuột nhắt các ngươi, dưới ban ngày ban mặt, lại dám trùng kích phủ đệ chư hầu. Còn có quốc pháp hay không?
- Thật là Tuyên Bàn tử!
Một ít chư hầu truyền nhân phụ thuộc Long gia, rốt cục nhận ra thanh âm của Tuyên Bàn tử.
Giang Trần cung tiễn trong tay, xa xa chỉ hướng ba vạn đại quân. Mặc dù chỉ là một mũi tên, nhưng ba vạn đại quân bị một mũi tên kia khóa lại, vậy mà nguyên một đám hãi hùng khiếp vía, có một loại cảm giác tận thế đã đến.
Tam quân có thể đoạt soái, kia là bá đạo bực nào!
Mà ba vạn đại quân này, hôm nay đúng là thất phu bị đoạt chí.
Bởi vì, cường hoành như Long Nhất, trúng hai mũi tên; ngang ngược kiêu ngạo như Long Ngâm Dã, một mũi tên nổ đầu!
Khí thế như vậy, từ trên trời giáng xuống, trên cao nhìn xuống, cho người cảm giác uy hiếp, có thể nghĩ.
Thế giới võ đạo, cuối cùng là thế giới cường giả, sùng bái cường giả, e ngại cường giả, là chân lý từ cổ chí kim không thay đổi.
- Long Ngâm Dã là đầu đảng tội ác trùng kích Giang Hãn Hầu phủ ta, đã đền tội. Bọn ngươi bị hắn đầu độc, muốn chiến muốn hàng, muốn sống muốn chết, tự mình lựa chọn.
Thanh âm của Giang Trần, rốt cục ở trên lưng Kim Dực Kiếm Điểu vang lên.
Một màn này, làm cho Câu Ngọc công chúa ở phía dưới tâm hồn thiếu nữ rung động, trợn mắt há hốc mồm. Trong lòng nàng biết rõ, cả đời này, chỉ sợ cuối cùng cả đời, cũng không đem một màn trước mắt này quên mất.
Thần Binh trời giáng, ngăn cơn sóng dữ.
Đây là trong truyền thuyết mới có. Hôm nay, ở trên không vương đô, ở trên không Giang Hãn Hầu phủ, chân chân thật thật trình diễn rồi!
- Bỏ vũ khí xuống, nhanh chóng ly khai, miễn cho tội chết, người chống lại, giết!
Tuyên Bàn tử ở trên lưng Kim Dực Kiếm Điểu, cao giọng hô to.
Hắn cũng biết, mình là lá xanh, là phụ trợ đóa hoa hồng Giang Trần a.
Thế nhưng mà, tình cảnh lúc này, lại để cho Tuyên Bàn tử rất rõ ràng cảm thấy, mặc dù làm một lá xanh, sau này ở trong Đông Phương Vương Quốc, cũng tất trở thành lá xanh trong truyền thuyết.
Rầm rầm, những thế lực không thuộc về dòng chính Long Đằng Hầu kia, đầu tiên liền không có ý chí chiến đấu, nhao nhao vứt bỏ vũ khí.
Mà dòng chính Long Đằng Hầu, dưới tình huống Long Ngâm Dã đã chết, Long Nhất trọng thương, cũng thành con ruồi không đầu, nguyên một đám hai mặt nhìn nhau.
Lúc này, có một gã đội trưởng độc nhãn nhảy ra ngoài:
- Long Hầu nuôi binh ngàn ngày, dùng ở nhất thời. Giang Trần hắn chỉ có một túi tên, có thể giết chết mấy cái? Còn là binh sĩ Long gia, thì xốc lại tinh thần cho ta, xông vào, giết Giang Phong, diệt Giang gia!
- A!
Hắn vừa dứt lời, một mũi tên nhanh như tia chớp, đã xuyên thủng cổ họng của hắn!
- Còn có ai?
Thanh âm Giang Trần đạm mạc, như là làm ảo thuật, trên dây cung lại thêm một mũi tên.
Hắn từ chỗ Huyết Sát đạt được bộ cung tiễn này, túi tên kỳ thật cũng không nhiều, khoảng hai ba mươi cây. Vừa rồi công kích Long Nhất cùng Long Ngâm Dã, đã dùng ba cây.
Còn có hơn hai mươi mũi tên, Giang Trần căn bản không lo lắng gì.
Ai xuất hiện, liền bắn chết kẻ đó.
Người thế gian, tuy có chút hung hãn không sợ chết, nhưng ở trước mặt thực lực tuyệt đối, biết rõ hẳn phải chết, chưa hẳn mỗi người đều nguyện ý đi chịu chết.
Chỉ cần chém giết kẻ ngoi đầu lên, giết gà dọa khỉ, tất có thể phá hủy ý chí chiến đấu của đối phương.
- Ta đến!
- Còn có ta!
Hưu, hưu!
Hai mũi tên, lần nữa chuẩn xác không sai cắm vào cổ họng hai đội trưởng kia!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.