Độc Tôn Tam Giới

Chương 1486: Đi ra Vạn Thi Cốc (1)




Không phải khẩu vị của hắn không đủ lớn, mà là cường độ Ma Hồn của hắn, chỉ có thể chịu đựng được cấp bậc như Thương Bình Vương. Cường thịnh hơn nữa, đối với Ma Hồn của hắn sẽ sinh ra cắn trả.
- Đại nhân, tiểu tử kia có lẽ sắp tới rồi. Nếu không, Ma Quân đại nhân thừa cơ hội này bắt hắn?
Trong mắt Lữ Sư Nam hiện lên một tia âm tàn.
Cửu Âm Ma Quân suy nghĩ một lát, nhưng lại lắc đầu:
- Không vội, nếu kẻ này như ngươi nói, Thương Bình Vương cũng ăn hết thiệt thòi, muốn đối phó hắn, tuy bổn Ma Quân có thể làm được, nhưng thân thể bất ổn, có khả năng sẽ ảnh hưởng đại cục. Hôm nay vừa cất bước, hết thảy dùng ổn làm chủ. Tiến vào Vạn Thi cốc, có rất nhiều biện pháp chơi bọn hắn. Bổn Ma Quân về Vạn Niên Thi Quan tiếp tục hấp thu ma khí, luyện hóa thân thể này thoáng một phát. Ngươi phụ trách kiềm chế bọn hắn, lúc cần thiết, dẫn động một ít cấm chế, nhất định phải vây khốn bọn chúng. Ba ngày, đây là kỳ hạn ta đưa cho ngươi, nhớ kỹ, ngàn vạn không thể để cho bọn hắn đi ra Vạn Thi cốc. Đi ra Vạn Thi cốc, sẽ không phải là địa bàn bổn Ma Quân khống chế.
Lữ Sư Nam nghe Cửu Âm Ma Quân nói như vậy, trong nội tâm hơi có chút thất vọng. Hắn rất muốn Cửu Âm Ma Quân bắt Giang Trần, mình có thể thừa cơ cướp lấy những thứ tốt trên người Giang Trần kia.
Tuy Lữ Sư Nam không biết Giang Trần đến cùng có bao nhiêu thứ tốt, nhưng Thương Bình Vương bức thiết như vậy, cho dù là đem giải thưởng cho hắn cũng không sao cả, như thế tính toán, nhất định không phải thứ tốt bình thường.
Giang Trần một đường không nhanh không chậm, như cũ là dựa theo tiết tấu của mình tiến lên. Giết lùi Thương Bình Vương, trong nội tâm Giang Trần cũng không có bao nhiêu cảm giác thành tựu.
Dùng hiểu biết của Giang Trần đối với Thương Bình Vương, cái thằng này nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, tất nhiên sẽ ngóc đầu trở lại, nói không chừng đã ở địa phương nào đó bố trí Thiên La Địa Võng, chờ mình đưa lên cửa rồi.
Nếu không phải Giang Trần mang theo Hoàng Nhi, nếu không phải ở đây âm trầm, Hoàng Nhi có thể hành động tự nhiên, Giang Trần tuyệt đối không ngại cùng lão nhân kia chơi một chút, thẳng đến chơi chết đối phương mới thôi.
Nhưng mà bây giờ, Giang Trần lại chơi không nổi.
Đế Lâm Ngự Giáp Phù chỉ có một canh giờ, hiện tại đã qua nửa canh giờ rồi. Thế nhưng mà Thương Bình Vương kia thật giống như hư không tiêu thất.
- Có lẽ, lão nhân Thương Bình Vương kia đã suy đoán ra ta dùng chính là Đế Lâm Ngự Giáp Phù. Cho nên trong vòng một canh giờ, có lẽ sẽ không tới trêu chọc ta.
Nghĩ tới đây, Giang Trần cũng hơi có chút phiền não.
Hắn ngược lại hi vọng tốc chiến tốc thắng, dù không tiếc vận dụng hết thảy át chủ bài. Thế nhưng mà trốn tránh như vậy, hắn ngược lại có chút bực bội.
Huống chi, đây là địa bàn Ma tộc qua lại, đủ loại dấu hiệu cho thấy, Ma tộc đã bắt đầu rục rịch rồi.
Bất quá, một canh giờ, Giang Trần tính một chút, miễn cưỡng cũng đủ mình ly khai phiến thung lũng này.
Cũng may hiện tại tuy tình huống của Hoàng Nhi không được tốt lắm, nhưng mà còn chưa tới biên giới bộc phát. Phong bế ngũ giác lục thức, hiển nhiên là sáng suốt.
Nếu như không phong bế ngũ giác, ở loại hoàn cảnh này, thần thức của Hoàng Nhi bị xâm hại khả năng sẽ lớn hơn rất nhiều.
Trên đường đi, Thương Bình Vương kia thật giống như hư không tiêu thất.
Tuy trong lòng Giang Trần kinh nghi, nhưng không có quấy rầy tiết tấu của mình, mang theo Hoàng Nhi tiếp tục đi tới.
Lập tức đã xuyên qua hơn một nửa thung lũng, nếu như Thương Bình Vương thật sự co đầu rút cổ không ra, mình có thể nhất cổ tác khí, xuyên qua phiến thung lũng này.
Chỉ cần xuyên qua thung lũng, Giang Trần nắm chắc liền lớn hơn.
Nhưng tâm tình của Lữ Sư Nam lại vô cùng phức tạp, tiêu diệt Thương Bình Vương, Ma Quân đại nhân đã có thân thể, theo lý thuyết là chuyện tốt, thế nhưng mà bây giờ Lữ Sư Nam cao hứng không nổi.
Ma Quân đại nhân lập cho hắn tử lệnh, phải kiềm chế Giang Trần ba ngày.
Trong nội tâm Lữ Sư Nam vô cùng lo lắng:
- Ba ngày? Tiểu tử kia thực lực khó dò, đừng nói ba ngày, ba canh giờ, dùng thực lực của ta, cũng chưa chắc có thể a, chớ nói chi là ba ngày, Ma Quân đại nhân thật đúng là để mắt ta a? Nên làm thế nào cho phải đây?
Đang trong suy nghĩ, Lữ Sư Nam thông qua hóa hình bạch cốt ven đường quan sát, đã phát hiện Giang Trần chạy đến bên hắn, tốc độ cũng không nhanh, nhưng trong nửa khắc đồng hồ, liền có thể tới.
- Mặc kệ, dùng sức mạnh là khẳng định không được. Nhìn xem có thể bắt chước làm theo, đột thi ám toán, đối phó hắn đồng dạng như đối phó Thương Bình Vương hay không.
Lữ Sư Nam nghĩ vậy, liền lập tức hành động.
Ước chừng nửa khắc đồng hồ sau, Giang Trần quả nhiên tiến vào phiến khu vực này.
Giang Trần một bước vào phiến khu vực này, thần thức liền cảnh giác lên. Xa xa chứng kiến dưới một cây đại thụ, tựa hồ ngồi một người.
Thiên Mục Thần Đồng của Giang Trần vọt tới, nhìn kỹ, quả nhiên là một người, hơn nữa còn là người quen.
- Lữ Sư Nam?
Giang Trần tự nhiên nhớ rõ, lúc trước thời điểm kết thành liên minh, Lữ Sư Nam này còn một mình đi tìm hắn, muốn cùng hắn tổ đội, nhưng mà bị Giang Trần cự tuyệt.
Lữ Sư Nam nhìn thấy Giang Trần tới, trên mặt tựa hồ cũng cả kinh, lau đi vết máu ở khóe miệng, hô nhỏ một tiếng:
- Là Hoàng đạo hữu sao?
Giang Trần ở địa phương quỷ dị này nhìn thấy Lữ Sư Nam, tuy nhìn vẻ ngoài tựa hồ thằng này bị thương, bất quá hắn không có phớt lờ.
- Lữ đạo hữu, ngươi đây là làm cái gì?
Giang Trần cười nhạt dò xét Lữ Sư Nam.
Vẻ mặt của Lữ Sư Nam u ám, cười khổ nói:
- Đạo hữu cảm thấy ta là làm cái gì?
Giang Trần mới không có hứng thú đi chơi đoán chữ, cười nhạt một tiếng, lại không nói thêm gì nữa, mà mang theo Hoàng Nhi, chuẩn bị rời đi.
Lữ Sư Nam nhịn không được hỏi:
- Hoàng đạo hữu, bằng hữu của ngươi làm sao vậy?
Giang Trần nhàn nhạt nói:
- Ra chút ít ngoài ý muốn mà thôi, không cần Lữ đạo hữu quan tâm.
Lữ Sư Nam lau khóe miệng, trên mặt mang vài phần cười khổ, lại lộ ra một cỗ chân thành làm cho không người nào có thể hoài nghi, nói:
- Hoàng đạo hữu, ngươi thực không muốn biết ta là bị thương như thế nào sao?
Giang Trần đạm mạc:
- Không có hứng thú.
Lữ Sư Nam than nhẹ một tiếng:
- Không thể tưởng được Lữ mỗ coi ngươi là bằng hữu, Hoàng đạo hữu lại coi hảo tâm của Lữ mỗ thành lòng lang dạ thú. Lúc trước Lữ mỗ tìm ngươi kết minh, bị ngươi cự tuyệt. Hôm nay bởi vì chuyện của ngươi, liền thiếu chút nữa bị Thương Bình Vương lấy mạng. Không thể tưởng được, đạo hữu vẫn cự nhân ở ngoài ngàn dặm như vậy.
- Thương Bình Vương?
Giang Trần nhíu mày
- Nói như thế nào?
- Ngay vừa rồi, ta ngoài ý muốn tao ngộ Thương Bình Vương. Hắn nhìn về phía trên có chút chật vật, nói là cùng đạo hữu ngươi đại chiến một hồi, mời ta giúp đỡ. Ta không có đáp ứng, hắn lại muốn bắt ta xuất khí. Kết quả huyên náo đến tình cảnh như vậy. Hoàng đạo hữu, Thương Bình Vương kia, nhất định ở phía trước mai phục Thiên La Địa Võng chờ ngươi. Chính ngươi coi chừng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.