Độc Tôn Tam Giới

Chương 1439: Đan Càn Cung ngũ đại bảo đỉnh




Có ít người, Giang Trần căn bản một chút giao tình cũng không có, tự nhiên sẽ không vì đại nghĩa tông môn, mà liều lĩnh ra mặt.
Đây không phải đại nghĩa, mà là ngu xuẩn.
- Vệ tiểu thư, ngươi nói Tiêu Dao Tông Vô Ngân trưởng lão, cùng người của Đan Càn Cung lui lại. Không biết, ngươi còn có tin tức của bọn hắn không?
Giang Trần lại đột nhiên hỏi chuyện này.
Vệ Hạnh Nhi bất đắc dĩ lắc đầu:
- Nếu có tin tức của Vô Ngân trưởng lão, ta nhất định sẽ đi đầu nhập vào hắn. Hắn là người duy nhất ở trong tông môn có trí tuệ. So với tông chủ bảo thủ kia, càng có cái nhìn đại cục.
Giang Trần đối với Vô Ngân trưởng lão có ấn tượng khắc sâu. Ban đầu ở Huyễn Ba Sơn cấm địa, mình đạt được một cây Thiên Huyễn Ẩn Vân Tùng, Vô Ngân trưởng lão này không ngừng đuổi giết mình, kế sách chồng chất.
Cuối cùng mình và hắn đấu trí đấu lực, khiến cho Vô Ngân trưởng lão biết khó mà lui.
Nói lên Vô Ngân trưởng lão này, lấy lên được, thả xuống được, thời khắc mấu chốt có thể xem xét thời thế, ngược lại cũng coi là một tồn tại rất giỏi.
Chỉ là, hắn và đám người Đan Trì cung chủ, đều là cường giả Thánh cảnh, ở dưới đuổi giết khôn cùng, đến cùng có thể chống bao lâu? Hôm nay lại ở phương nào?
Giang Trần thật đúng là lo lắng thay bọn hắn.
Hoàng Nhi lại đột nhiên hỏi:
- Vệ tiểu thư, ta có chút hiếu kỳ, chúng ta cải trang như vậy, vì sao ngươi lại có thể nhận ra chúng ta? Ta tự hỏi đối với thủ đoạn dịch dung, có chút tự tin.
Vấn đề này, Giang Trần đồng dạng hiếu kỳ, chỉ bất quá hắn không hỏi mà thôi.
Vệ Hạnh Nhi cười cười, mang theo vài phần mập mờ, mắt đẹp nhìn Hoàng Nhi:
- Ta sợ nói ra, ngươi sẽ mất hứng.
Hoàng Nhi nhẹ nhàng cười cười, nhưng lại lắc đầu.
- Được rồi, ta sẽ nói cho ngươi biết. Vệ Hạnh Nhi ta trời sinh khứu giác linh mẫn, đối với khí tức của nam nhân cực kỳ mẫn cảm. Ngươi không biết, khí tức nam nhân của ngươi, với ta mà nói đặc biệt đến cỡ nào, nhớ mãi không quên đến cỡ nào. Đừng nói các ngươi cách gần như vậy, coi như là ngoài mấy trăm mét, nói không chừng ta cũng có thể ngửi được.
Thế giới Võ đạo, các loại thiên tài đều có.
Có người trời sinh nhãn lực siêu quần, tu luyện các loại đồng thuật, như có thần trợ. Có người trời sinh lỗ tai linh mẫn, đối với các loại thanh âm động tĩnh, đều phi thường mẫn cảm.
Tự nhiên, cũng có người khứu giác linh mẫn, trời sinh có cái mũi tốt.
Không thể tưởng được, Vệ Hạnh Nhi này lại có thủ đoạn đặc biệt kia. Môn thiên phú này dùng ở trên việc tu luyện đan đạo, đích thật là như có thần trợ.
Tu luyện Đan đạo, ở công nhận Linh Dược, đánh giá đan dược, khứu giác cũng là một cách phi thường trọng yếu.
Đang khi nói chuyện, bên đấu giá hội chính thức bắt đầu.
- Chư vị khách quan, Long Phượng tửu quán một tháng một lần đấu giá hội. Lần này đấu giá hội giống như thường ngày, phân thành hai khâu đấu giá vật phẩm, đấu giá nô lệ.
- Bắt đầu trước, là đấu giá vật phẩm, mọi người đều biết, từ khi Vạn Tượng Cương Vực nghiền nát, từ Vạn Tượng Cương Vực chảy ra rất nhiều thứ tốt, còn có rất nhiều nô lệ đến từ Vạn Tượng Cương Vực. Để cho chúng ta trong một trăm năm tương lai, có sinh ý làm không hết.
Một Vạn Tượng Cương Vực, tông môn lớn nhỏ vô số, nô lệ càng là thiên thiên vạn vạn, thứ tốt tự nhiên cũng tầng tầng lớp lớp.
Mặc dù là Xích Đỉnh Trung Vực, muốn tiêu hóa hết toàn bộ Vạn Tượng Cương Vực, hoàn toàn chính xác cần trăm năm thời gian.
- Cảm tạ chư vị đại giá quang lâm, lời ong tiếng ve không nói nhiều, trở lại chuyện chính. Hôm nay khâu thứ nhất là đấu giá vật phẩm, vật đấu giá đầu tiên, là một bảo vật của Vạn Tượng Cương Vực Bắc Minh Tông, tên là Bắc Minh chung, chung này có thể công có thể thủ, chính là bảo vật truyền thừa của Bắc Minh Tông. Ở trong tay Bắc Minh Tông, không có phát huy ra ba thành uy lực. Loại uy lực này, ở trong tay cường giả Hoàng cảnh, mới có thể phát huy đến trình độ lớn nhất. Khởi giá, 1000 vạn Thánh Linh Thạch. Mỗi lần tăng giá, không thể ít hơn 50 vạn Thánh Linh Thạch.
Bắc Minh chung?
Giang Trần ngược lại là nghe nói qua chung này. Chung này là trấn tông chi bảo của Bắc Minh Tông, không nghĩ tới, sau khi tông môn nghiền nát, ngay cả trấn môn chi bảo cũng bị người lấy ra đấu giá.
Hơn nữa báo giá 1000 vạn Thánh Linh Thạch, đích thật là không cao.
- Vật đấu giá thứ nhất, bình thường đều là thứ tốt số một số hai của đấu giá hội lần này, vì chính là treo khẩu vị của mọi người.
Vệ Hạnh Nhi cười lạnh nói.
Tuy Bắc Minh Tông cùng Đan Càn Cung quan hệ không tệ, nhưng mà hôm nay loại tình huống này, Giang Trần hiển nhiên không có khả năng đi giúp Bắc Minh Tông chụp đồ chơi kia.
Hắn có rất nhiều bảo vật, cũng không cần Bắc Minh chung.
Cho nên, nhìn mọi người hăng say tăng giá, Giang Trần lại thờ ơ.
Không thể không nói, người của Xích Đỉnh Trung Vực, tài lực cùng quý tộc ở Lưu Ly Vương Thành, thật sự là có chênh lệch không nhỏ. Lúc trước Giang Trần ở Lưu Ly Vương Thành tham gia đấu giá hội, cạnh tranh là phi thường kịch liệt. Một vật đấu giá bình thường, dễ dàng có thể bão tố đến mấy ngàn vạn.
Mà Bắc Minh chung này, tuy đập thập phần náo nhiệt, nhưng mỗi lần tăng giá, tất cả mọi người phi thường khắc chế, đều là thêm 50 vạn một lần.
Bỏ cả buổi, giá cả thật vất vả mới đến 2000 vạn.
- Có muốn ta ra tay hay không?
Vệ Hạnh Nhi hỏi.
Giang Trần lắc đầu:
- Được rồi, vật đấu giá thứ nhất mà thôi.
Hôm nay tầm mắt của Giang Trần, thật đúng là nhìn chướng Bắc Minh chung này.
Cũng không phải Bắc Minh chung không được, mà là trang bị trên người Giang Trần đã đủ nhiều. Đập một cái Bắc Minh chung, ngoại trừ gây chú ý ra, không có chỗ tốt nào cả.
Chẳng lẽ chụp được rồi, tương lai trả lại cho Bắc Minh Tông? Không nói Giang Trần không có nhàm chán như vậy, dù hắn có phần hảo tâm này, đến cùng Bắc Minh Tông có người còn sống hay không, cái này còn không biết bao nhiêu.
Đến 2000 vạn, rõ ràng không có người nào tăng giá. Cuối cùng, Bắc Minh chung này bị một quý tộc của Xích Đỉnh Trung Vực đập đi.
Vật đấu giá thứ hai, là một đám phù lật. Đẳng cấp cũng coi như không tệ. Bất quá Giang Trần vẫn thờ ơ, phù lật cùng loại, trên người Giang Trần có không ít, hơn nữa cấp độ cao hơn rất nhiều.
Vệ Hạnh Nhi một mực quan sát Giang Trần, thấy thần thái của Giang Trần lạnh nhạt, một bộ thờ ơ, nội tâm Vệ Hạnh Nhi cũng hiếu kỳ.
- Chẳng lẽ tầm mắt của Tiểu gia hỏa này cao như vậy? Chướng mắt Bắc Minh chung, những phù lật bảo vệ tánh mạng này cũng chướng mắt. Vạn Tượng Cương Vực nghiền nát, người khác đã thành chó nhà có tang, chẳng lẽ hắn sống càng thêm thoải mái?
Nữ nhân là một loại động vật rất kỳ quái. Tuy Vệ Hạnh Nhi ở Vạn Tượng Cương Vực có danh tiếng yêu nữ, nhưng kỳ thật tầm mắt của nàng cũng cực cao, thậm chí không thua Lăng Bích Nhi.
Chỉ có điều, tính cách của hai người bọn họ biểu hiện ra hai loại cực đoan bất đồng mà thôi.
Nam nhân bình thường, Vệ Hạnh Nhi căn bản khinh thường chú ý. Thế nhưng mà hết lần này tới lần khác, Giang Trần ở trong Huyễn Ba Sơn đan đấu, đưa tới lực chú ý của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.