Độc Tôn Tam Giới

Chương 1371: Khổng Tước Thánh Sơn




Giang Trần mỉm cười gật đầu:
- Lưu Hương công tử ngươi hảo."
Lưu Hương công tử này tỉ mỉ nhìn Giang Trần vài lần, mang theo tiếu ý nhiệt tình:
- Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, một mực vô duyên sơ giao. Lão Tam a, ngươi cũng quá biết giấu giếm. Nhận thức huynh đệ tốt như vậy, lại không giới thiệu cho ta nhận thức. Ngươi không biết, ta thích nhất kết giao bằng hữu sao?
Cơ Tam Công Tử cười nói:
- Này chẳng phải nhận thức sao?
Ba người đều cười to. Còn lại một người, toàn thân áo đen, thần thái lạnh lùng, chỉ là mắt lạnh nhìn bọn họ, khuôn mặt trứng, góc cạnh rõ ràng, giống như đao gọt búa mài, cho người một loại cảm giác lăng lệ. Vừa nhìn chính là loại khó tiếp cận kia.
Bất quá Cơ Tam Công Tử cũng không có bỏ qua hắn, nói với Giang Trần:
- Đây là nhân tài mới xuất hiện của Bàn Long đại phiệt chúng ta, tên Cơ Trung Đường, niên kỷ so với ta còn nhỏ hơn bốn năm tuổi, nhưng tu vị, đã đến Thánh cảnh Cửu Trọng. Ngày khác con đường phía trước, không thể lường được.
Giang Trần gật đầu cười nói:
- Bàn Long đại phiệt, nội tình quả nhiên thâm hậu. Thiên tài như vậy, thật đúng là hiếm thấy.
Cơ Trung Đường kia chỉ đạm mạc gật đầu, xem như đáp lại.
Đợi bên bọn họ tự thoại hoàn tất, Bàn Long phiệt chủ mới vẫy tay một cái:
- Đi thôi, Khổng Tước thịnh hội, không thề tới trễ. Đi chậm sẽ không tốt.
Dưới sự dẫn dắt của Bàn Long phiệt chủ, mấy người trẻ tuổi rất nhanh liền tới Khổng Tước Thánh sơn.
Nghênh tiếp ở cổng Thánh sơn, lại là hai Hoàng giả dưới trướng Khổng Tước Đại Đế, người thần thái phiêu dật, tên là Vân Trung Minh Hoàng, một cái khác, thần thái uy mãnh, thì gọi Trấn Niên Minh Hoàng.
Hai người này, cùng hai người khác là Dã Hồ Minh Hoàng cùng Đa Mai Minh Hoàng, hợp xưng Khổng Tước Thánh sơn Tứ đại hoàng giả, là bốn người dòng chính cường đại nhất của Khổng Tước Đại Đế.
Đương nhiên, thực lực Tứ hoàng này cùng Bàn Long phiệt chủ đến cùng ai mạnh mẽ hơn, lại nói không rõ ràng.
Ở Tứ hoàng xem ra, niên kỷ của Bàn Long phiệt chủ lớn hơn bọn họ, thực lực thâm bất khả trắc, tuyệt đối không phải là một đối thủ dễ dàng đối phó.
Mà Bàn Long phiệt chủ, thì luôn luôn điệu thấp, không có khả năng cùng Hoàng giả dòng chính của Khổng Tước Đại Đế giao thủ. Cho nên, giữa bọn họ đến cùng ai mạnh hơn một ít, vẫn luôn là một điều bí ẩn.
- Bàn Long phiệt chủ, gần đây khí sắc không tệ, thật đáng chúc mừng a.
Vân Trung Minh Hoàng cùng Bàn Long phiệt chủ quan hệ hiển nhiên không tệ, ân cần nói.
- Đoạn thời gian trước, được một tạo hóa, tạm thời có thể bảo vệ không ngại. Nếu như được cơ duyên sâu dày hơn, có lẽ còn có chuyển cơ.
Bàn Long phiệt chủ tự nhiên sẽ không bán Giang Trần ra.
Vì những sự tình này liên quan trọng đại, cho dù là bằng hữu, cũng không cách nào nói thẳng.
Vân Trung Minh Hoàng kia nhìn nhìn mấy người trẻ tuổi sau lưng Bàn Long phiệt chủ, cũng cười nói:
- Bàn Long nhất phiệt, trong hàng đệ tử truyền thừa, có thật nhiều thiên tài. Không hổ là Lưu Ly Vương Thành đệ nhất phiệt.
Bàn Long phiệt chủ cười to:
- Chúng ta đều là người một nhà, Vân Trung huynh cũng đừng nâng ta. Cái gì đệ nhất phiệt, còn không phải là bệ hạ chiếu cố. Nếu không có bệ hạ nâng đỡ, Bàn Long phiệt ta, đừng nói đệ nhất phiệt, có thể đặt chân ở Lưu Ly Vương Thành hay không, cũng không biết bao nhiêu.
Mấy người đều cười to.
Tựa hồ Vân Trung Minh Hoàng đối với Giang Trần ở sau lưng Bàn Long phiệt chủ, cảm thấy vô cùng hứng thú, hỏi:
- Phiệt chủ, vị này nhất định là Chân Đan Vương a?
Sự tình Giang Trần dâng ra đan phương Vạn Thọ Đan, là cơ mật cấp một, tự nhiên không có khả năng công khai nói chuyện, nhất là ở trước mặt vãn bối, càng không thể nói công khai.
- Đúng vậy, Chân Đan Vương thiên tài tuyệt diễm. Bệ hạ cũng tán thưởng rất nhiều. Cho nên, lần này chọn tên của hắn, muốn hắn tham gia thịnh hội.
Bàn Long đại phiệt cười nói.
Vân Trung Minh Hoàng gật đầu khen:
- Có thể lấy sức một mình, liên tục đánh bại Vương Đình đại phiệt, thiên tài như vậy, đáng được bệ hạ mời. Chư vị, mời vào trong a.
Vân Trung Minh Hoàng làm một cái thủ thế.
Bàn Long phiệt chủ mang theo mấy người trẻ tuổi, lúc này mới đi vào bên trong.
Đợi bọn họ tiến vào, đã có không ít tân khách đến trước.
Khổng Tước Đại Đế với tư cách Lưu Ly Vương Thành đệ nhất Đại Đế, dưới trướng có khoảng chừng bảy đại phiệt. Đội hình bực này, là bất kỳ Đại Đế nào cũng không thể so sánh.
Đây còn là dưới tình huống Khổng Tước Đại Đế không có tận lực lôi kéo thế lực.
Duy nhất tiếp cận Khổng Tước Đại Đế, chính là Tu La Đại Đế, dưới trướng hắn, có năm thế lực đại phiệt.
Cũng chính là nói, Lưu Ly Vương Thành hai mươi tám đại phiệt. Khổng Tước Đại Đế cùng Tu La Đại Đế, không sai biệt lắm liền chia cắt một nửa.
Một nhà nắm giữ bảy đại phiệt, một nhà nắm trong tay năm đại phiệt, chung vào một chỗ, đó chính là mười hai đại phiệt.
Bảy đại phiệt chủ, tự nhiên lấy Bàn Long đại phiệt cầm đầu.
Mấy phiệt chủ bên kia, nhìn thấy Bàn Long phiệt chủ đi vào, đều nhao nhao đứng dậy nghênh tiếp, cùng Bàn Long phiệt chủ khách khí nói chuyện.
Cho dù là người tiếp đãi nội bộ của Khổng Tước Đại Đế, đối với Bàn Long phiệt chủ đến, cũng vô cùng coi trọng.
Mà Cơ Tam Công Tử, thì mang theo Giang Trần, vẻ mặt quỷ dị đi tới những phương hướng khác.
- Huynh đệ, chúng ta đi bên kia vui đùa một chút.
Giang Trần ngược lại là không sao cả, bên này một đám lão gia hỏa nói chuyện với nhau, hắn thật sự là không nguyện ý ở chỗ này tham gia náo nhiệt.
Đi một lát, hoàn cảnh càng đẹp và tĩnh mịch.
- Cơ lão tam, ngươi lén lén lút lút, muốn làm gì?
Đột nhiên, bên cạnh truyền đến một âm thanh quát lớn.
Cơ Tam Công Tử dừng chân, tức giận nói:
- Miêu mập mạp, ta muốn đi đâu mắc mớ gì tới ngươi?
Bên cạnh, mấy người trẻ tuổi từ sau giàn hoa đi ra, cầm đầu, lại là một người trẻ tuổi lưng hùm vai gấu, tựa hồ là đứng đầu đám người kia.
Cơ Tam Công Tử lại lười biếng, hiển nhiên không có đem đám người kia để vào mắt.
Người trẻ tuổi lưng hùm vai gấu kia tên Miêu Tác, chính là truyền nhân Linh Chi Đại Phiệt. Linh Chi Đại Phiệt này, cũng là đại phiệt dưới trướng Khổng Tước Đại Đế.
Tuy hiển hách kém Bàn Long đại phiệt là đệ nhất phiệt, nhưng cũng là tồn tại bài danh trước 6 trong đại phiệt.
Quan trọng nhất là, Miêu Tác này, từ trước đến nay cùng Cơ Tam Công Tử quan hệ rất kém.
Ngược lại không phải bọn họ lẫn nhau nhìn không hợp nhãn, mà là hai người bọn họ, đều nhìn trúng cùng một cô nương.
Mà cô nương kia, lại là truyền nhân của Khổng Tước Đại Đế.
- Hừ, Cơ lão tam, ta biết ngươi là muốn đi chỗ Đan cô nương xum xoe. Ta cảnh cáo ngươi, gần đây tâm tình của Đan cô nương không tốt, ngươi đừng đi quấy rầy nàng.
Cơ Tam Công Tử cười lạnh:
- Miêu mập mạp, đầu óc ngươi có bị bệnh không? Cơ mỗ làm việc, chẳng lẽ còn cần ngươi tới dạy ta?
Nói xong, cũng lười để ý tới Miêu mập mạp này, nói với Giang Trần:
- Huynh đệ, chúng ta đi.
Miêu mập mạp giận dữ, lại bị mấy người trẻ tuổi bên cạnh khuyên lại:
- Tác ca, đừng nổi giận. Cơ lão tam này muốn đi qua nếm mùi thất bại, để cho hắn đi là được. Hơn nữa, Đan tiểu thư là Đại Đế truyền nhân, rất nhiều đồng môn đều ái mộ Đan tiểu thư, như thế nào tới lượt Cơ lão tam hắn a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.